Bệnh thủy đậu nhìn qua có điểm tương đồng với bệnh đậu mùa, đại phu của y quán chẩn đoán sai sót cũng không có gì kỳ lạ.”
Mạnh Hoài Ninh nghe thấy thế đã không còn quan tâm đến việc truy hỏi xem Hách Tri Nhiễm có thật sự hiểu y thuật hay không, chỉ dựa vào phương thuốc diệt chuột mà người ta đã đưa cho mình kia, cũng đủ để chứng minh tài năng của nàng rồi.
“Lời này của cửu tẩu là thật sao?”
Hách Tri Nhiễm trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên là thật, ta đã đưa dược liệu trị bệnh cho tiểu cô nương kia rồi, tin chắc rằng không mất bao lâu nữa cơ thể của nàng ấy sẽ hoàn toàn khỏi bệnh mà thôi.”
Mặc Cửu Diệp lo lắng Mạnh Hoài Ninh không tin lời của tức phụ nhà mình, cũng giải thích thêm: "Những lời mà cửu tẩu của ngươi nói là thật đấy, nàng từ nhỏ đã được học về y thuật, đối với những việc này tuyệt đối không nhìn nhầm."
Kỳ thật Mạnh Hoài Ninh căn bản không hề hoài nghi lời của Hách Tri Nhiễm, ở trong lòng hắn ta, hắn ta có một loại tin tưởng kỳ lạ đối với người của Mặc gia.
"Nếu đã như vậy, ta lập tức hạ lệnh giải trừ phong tỏa đối với Doãn thành."
Mấy người đang nói chuyện, Mã Tuấn Sơn cũng dẫn theo một tên quan sai thở hồng hộc chạy vào.
Mã Tuấn Sơn thấy phu thê hai người Mặc Cửu Diệp đều ở đây, liền biết lời muốn giải thích cũng không cần hắn ta phải nói nữa.
Mạnh Hoài Ninh thấy người trở về, liền vội vàng phân phó nói: "Mã Tuấn Sơn, ngươi lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới phủ thành, thông báo cho tri phủ đại nhân, tin tức Doãn thành xuất hiện bệnh đậu mùa chỉ là do chẩn đoán sai lầm." Hi vọng sổ sách của tri phủ đại nhân vẫn chưa được mang đi, nếu không còn phải phái người lên đường đuổi theo để lấy về.
Lúc Mã Tuấn Sơn vừa mới lĩnh mệnh rời đi không lâu, một tên quan sai liền mang theo mấy tên đại phu mặt mày u sầu đi tới.
"Đại nhân, tri phủ đại nhân phái mấy vị đại phu tới." Quan sai bẩm báo nói.
Mạnh Hoài Ninh chỉ liếc mắt nhìn mấy tên đại phu kia một cái, liền biết bọn họ chắc chắn là bị cưỡng chế điều tới đây.
Đụng phải loại bệnh có tính truyền nhiễm mạnh lại không có cách nào chữa trị được như bệnh đậu mùa này, đi tới đây chỉ có một con đường chết.
Trên sách sử từng ghi chép lại, có một huyện thành từng bị dịch đậu mùa nghiêm trọng, cho dù là những bách tính không mắc bệnh đang còn sống sờ sờ cũng bị vây c.h.ế.t ở trong đó.
Bởi vậy, lúc nghe nói Doãn thành xuất hiện bệnh đậu mùa, trong lòng Mạnh Hoài Ninh đã tính đến trường hợp xấu nhất.
Không ngờ được rằng, đây chỉ là một trận ô long.
"Các vị đại phu vất vả rồi, sau đây bản quan sẽ phái người tiễn các ngươi trở về."
Mấy tên đại phu ngẩn ra, bọn họ đều đã làm xong công tác chuẩn bị cho cái chết, trước khi tới Doãn thành, thậm chí còn giao phó xong chuyện hậu sự.
Nhưng mà vị huyện lệnh đại nhân này đang nói gì thế?
Vậy mà lại muốn tiễn bọn họ trở về?
"Đại nhân, ngài thật sự tiễn chúng ta trở về sao?" Một vị đại phu tuổi còn trẻ không dám tin mà hỏi lại.
Mạnh Hoài Ninh gật đầu: "Hôm nay đã điều tra rõ ràng rồi, trong Doãn thành không hề xuất hiện bệnh đậu mùa."
Vừa dứt lời, hắn ta liền phân phó quan sai: "Bây giờ liền tiễn những vị đại phu này trở về đi!" Mấy tên đại phu không biết có phải bản thân đang xuất hiện ảo giác hay không, thậm chí còn có người dùng sức nhéo lỗ tai thật mạnh. Cuối cùng cũng có thể khẳng định, không phải đang nằm mơ.