Toàn bộ Kim Loan điện, số lượng võ tướng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nguyên nhân có người nhà họ Mặc trấn thủ biên quân, một bộ phận võ tướng có cơ hội ở lại kinh thành nhậm chức.
Bây giờ cả nhà Mặc gia bị lưu đày, những tướng lĩnh ở biên giới cũng đã từ chức mất mấy vị.
Quân địch gặp tình huống như vậy, đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, thỉnh thoảng sẽ mang người tới quấy rối một phen.
Vì thế, Thuận Võ Đế chỉ có thể ở trong kinh thành, chọn lựa một vài võ tướng phái đi biên quan.
Kể từ đó, số võ tướng trong kinh thành càng ngày càng ít, những người còn lại đều là một vài lão tướng và người mới không có kinh nghiệm gì.
Thuận Võ Đế vì vậy mà giận dữ, không tự chủ nhớ tới lúc cả nhà Mặc gia còn ở đây.
Nghĩ tới việc dẹp tan Diêm bang năm đó, ông ta chỉ cần kêu gọi một tiếng, Mặc Vân Phong đã lập tức xin đi g.i.ế.c giặc, bây giờ không có người nhà họ Mặc, ông ta lại rơi vào cảnh không có ai để dùng.
Nhưng mà, Thuận Võ Đế cũng không có cảm thấy mình trừng trị Mặc gia là việc sai trái.
So với Mặc gia dã tâm bừng bừng, khiến ông ta cả ngày ăn ngủ không yên thì ông ta càng yên tâm hơn về thế cục trước mắt thế cục...
Cuối cùng, vẫn còn một vị lão tướng quân họ Kim chủ động xin đi dẫn quân đến Diêm Hồ, điều này mới miễn cưỡng lắng xuống cơn lửa giận của Thuận Võ Đế.
Khác với sự tức giận của Thuận Võ Đế chính là, ở thượng du vùng ngoại ô Diêm Hồ, âm thanh hào hứng vang lên bên tai không dứt.
Những người phụ nữ đã sản xuất thành công lứa búp bê gấu trúc, gấu bông và vịt đầu tiên.
Không biết những cô gái kia có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của những con búp bê dễ thương này hay không, mọi người cùng ngắm nhìn những con búp bê do chính tay mình làm ra, lần đầu tiên cười một cách chân thành như vậy.
Hách Tri Nhiễm rất hài lòng với những con búp bê này dù là về kiểu dáng hay về tay nghề của người làm ra.
Nàng với Mặc Cửu Diệp vội vã đến quán trà gặp Đường Minh Duệ như đã hứa.
Sau khi nhìn thấy ba loại búp bê, hai mắt Đường Minh Duệ đột nhiên sáng lên, đặc biệt là búp bê gấu trúc khổng lồ nhìn đáng yêu đến mức ngay cả một người đàn ông trưởng thành như hắn ta khi ôm rồi cũng không thể bỏ xuống.
"Mặc đại tẩu, đây là dã thú thực thiết sao?"
Hách Tri Nhiễm cũng thích búp bê gấu trúc, vẻ ngoài ngây thơ của chúng khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có cảm giác nhẹ nhàng hơn một chút.
"Có lần ta nhìn thấy hình dáng của một con thú thực thiết trong một cuốn sách, ta thấy nó rất dễ thương nên đã thử làm xem sao."
"Còn nữa, ta cảm thấy cái tên thú thực thiết này có vẻ hơi khó nghe đối với các cô nương nên đã đổi tên nó thành gấu trúc."
"Gấu trúc, cái tên này thật sự rất hợp với nó, lại còn rất hay." Đường Minh Duệ không chút do dự khen ngợi.
Sau đó, hắn ta lại nhìn gấu bông và con vịt nhỏ màu vàng, biểu hiện cũng rất hài lòng.
Đặc biệt là búp bê gấu nhỏ, Hách Tri Nhiễm mang đến tổng cộng hai mươi con, mặc những bộ quần áo khác nhau, tạo ra những cảm giác khác nhau cho những con gấu bông có vẻ ngoài giống nhau này.
Còn có những chú vịt con màu vàng dịu dàng, mềm mại và không kém phần đáng yêu.
Đường Minh Duệ cẩn thận xem xét từng loại búp bê, sau đó mới trịnh trọng hỏi: "Mặc tẩu, những con búp bê này không còn vấn đề gì nữa, chúng ta nói đến chuyện hợp tác nhé?”