Sau khi Nam Kì đăng cơ căn bản không để ý tới triều chính, toàn bộ sự vật trong triều giao cho Phí Nam Vũ xử lý giúp hắn ta.
Phí Nam Vũ không phải loại người chẳng phân biệt được thị phi, đến lúc đó, chắc hẳn Mặc gia mới có được sự yên ổn thật sự.
Tuy nhiên, khoảng cách thời gian Thuận Vũ Đế băng hà trong lịch sử ghi chép còn có hai năm, trong hai năm này, cách tốt nhất của Mặc gia chính là vừa không có tạo phản cũng có thể bảo toàn người nhà bình an.
Mặc Cửu Diệp ngồi trên ghế cạnh bàn, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn như có điều suy nghĩ.
Hắn đâu phải không có suy nghĩ giống như Hách Tri Nhiễm.
"Chúng ta vẫn phải làm đầy đủ chuẩn bị cần làm, chỉ hy vọng động tác của Thuận Vũ Đế đừng lớn quá, về phần những người khác, nếu âm thầm đối phó Mặc gia, ta dẫn người vào kinh, để hắn ta triệt để biến mất khỏi thế giới này."
"Ừm, trước mắt chúng ta cũng không nhìn ra được bọn họ có động tác tiếp theo." Hách Tri Nhiễm nói xong, cúi đầu nhìn cái bụng to của mình.
"Nếu không phải hiện tại ta mang bầu, thì bây giờ chúng ta có thể vào kinh, âm thầm tiêu diệt toàn bộ tộc hoàng hậu, tục ngữ nói khó phòng tên b.ắ.n lén, chúng ta thật sự không thể lơ là."
Hai phu thê nói nhiều như vậy, trước mắt vẫn không thể hành động gì.
"Ngày mai ta sẽ thông báo chuyện này với phụ huynh, mặc cho như thế nào, phải để mọi người hiểu rõ trong lòng." Lúc Mặc Cửu Diệp nói chuyện cau chặt mày, không khó nhìn ra được nỗi lo của hắn. Hách Tri Nhiễm bước lên nhẹ giọng an ủi: "Binh đến tướng ngăn nước tới đất đỡ, cách luôn nhiều hơn khó khăn, sự việc vẫn chưa phát triển tới mức nghiêm trọng như thế kia, chỉ cần chúng ta đề phòng từ sớm, nhất định sẽ không thành vấn đề."
Trước mắt nàng cũng không làm được gì cả, chỉ có thể an ủi Mặc Cửu Diệp đừng quá mức sốt ruột.
Ngày hôm sau, Mặc Cửu Diệp đi tới viện tử của nhị lão, đúng lúc vì chuyện Mặc Hàm Nguyệt thành thân, các huynh trưởng đều có mặt ở đây, hắn nói sự việc ở trước mặt mọi người.
Mặc Sơ Hàn dễ xúc động, là người đầu tiên đứng dậy.
"Mặc gia ta trung thành và tận tâm với triều đình, nếu không phải Cửu đệ, bây giờ chúng ta cũng đã chôn cùng Viên Manh.
Tuy chúng ta đều khinh bỉ đi làm chuyện tạo phản này, nhưng cũng không thể để người ta cưỡi trên đầu ỉa."
Mặc dù lời nói này hơi thô bỉ, nhưng lại nói đến điểm mấu chốt trong lòng mỗi người.
Nhị ca cũng lòng đầy căm phẫn đứng lên.
"Chi bằng huynh đệ chúng ta lặng lẽ lẻn vào kinh thành, giải quyết tên cẩu hoàng đế kia, đỡ cho mỗi ngày ông ta đều nghĩ cách đối phó Mặc gia ta."
Hắn ta vừa dứt lời, thoáng chốc thì đã có người hùa theo, đều muốn đi kinh thành ám sát Thuận Vũ Đế.
Ngay lúc Mặc Cửu Diệp muốn ngăn cản, Mặc Kình không nói lời nào đã mở miệng.
"Các con đúng là hồ đồ."
Nhị ca không phục.
"Cha, thay vì để người ta lên tới cửa ăn hiếp, chi bằng sớm ngày giải quyết ông ta để diệt trừ hậu hoạn."
"Lỗ mãng!" Mặc Kình hung hăng quát đứa con thứ hai. "Cha, theo như lời Cửu đệ nói, mặc dù chúng ta không ra tay, Thuận Vũ Đế cũng sẽ áp đặt tội danh khi quân cho chúng ta, đến cuối cùng vẫn phải phản." Lúc này Mặc Sơ Hàn có thể hiểu được tâm trạng của Nhị ca nhất.
Mặc Kình không phải không thể hiểu tâm trạng của hai nhi tử, chỉ là không tán thành cách làm của bọn họ mà thôi.