Đừng nói đến Hàm Nguyệt, một người đại nam nhân như hắn, nhìn thấy cũng đã muốn ôm rồi, chúng quá đáng yêu mà...
Ngoài ra, cũng có những con thỏ được nuôi với mục đích kiếm tiền. Chúng không giống hoàn toàn với những con thỏ săn được săn núi. Tai của thỏ rừng dài hơn và không to bằng những con thỏ trưởng thành này.
Đặc biệt là lông của những con thỏ này đều có màu trắng như tuyết, khiến cho việc bắt gặp một con thỏ trắng trong rừng trở nên hiếm có và đặc biệt.
Mặc Sơ Hàn nhìn quanh và hỏi: "Cửu đệ, những con thỏ này hình như có ít nhất hai trăm con, cả lớn và nhỏ đúng không?"
"Đúng vậy, chính xác là hai trăm con." Mặc Cửu Diệp đáp.
Mặc Sơ Hàn có hơi bối rối.
"Cửu đệ, nhiều thỏ như vậy, sau này chúng ta cho chúng ăn cái gì?"
Dựa vào kiến thức của hắn ta, thức ăn chủ yếu của thỏ rừng là cỏ dại và hoa quả dại trên núi.
Nếu là các mùa khác thì vẫn còn được, chúng ta có thể đi lên núi để cắt cỏ về cho chúng ăn, nhưng vào những ngày đông giá rét thì phải làm sao đây?
"Bát ca, người nước ngoài nói, ngoài ăn cỏ, thỏ còn có thể ăn củ cải và rau củ. Ngoài ra, chúng ta cũng có thể cho chúng ăn một ít ngũ cốc nguyên hạt."
Sau khi nghe Mặc Cửu Diệp giải thích, Mặc Sơ Hàn cảm thấy nhẹ nhõm.
"Ta đúng là hiểu biết quá nông cạn mà, không ngờ thỏ cũng có thể ăn những thứ này." Nhưng khi nhìn thấy người nước ngoài nuôi thỏ đến trắng trẻo, mập mạp như thế này thì hắn ta biết cái này chắc chắn đúng.
Hai huynh đệ vừa kiểm tra đồ đạc trong kho thì nghe thấy giọng nói của Hách Tri Nhiễm ở cửa.
"Phu quân, Bát ca, đám người của Lương Hạo đã thuê xe bò tới rồi, chúng ta chuẩn bị chuyển đồ thôi."
Hai huynh đệ lên tiếng đáp lại rồi cùng nhau đi về phía cửa.
Đám người của Lương Hạo đã thuê hơn chục chiếc xe bò và chờ đợi bên ngoài nhà kho một cách có trật tự.
Mặc Cửu Diệp chỉ đạo người nhà và cả xa phu lần lượt chất hàng hóa lên xe bò.
Không thể phủ nhận, lần này Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị rất nhiều đồ. Hàng hóa chất đầy hơn chục chiếc xe bò cũng chỉ vỏn vẹn dọn trống được một phần tư kho hàng.
Có thể thấy, để chuyển hết tất cả những thứ này, sẽ cần ít nhất bốn chuyến đi, và có lẽ sẽ phải đến tận khi trời tối.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều quan tâm đến việc xây dựng chuồng cỏ khô ở nhà, nên họ giao lại việc vận chuyển hàng hóa cho Bát ca và cùng theo xe bò trở về thôn Tây Lĩnh.
Ngay khi xe bò tiến vào thôn, người nhà của cả hai gia tộc Triệu gia và Chu gia đều nhìn theo họ.
Sống ở thôn Tây Lĩnh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người mua nhiều đồ như thế cùng một lúc.
Ngay cả Thôi gia, vốn từng là gia tộc giàu có nhất vùng, cũng chưa từng hào phóng đến như vậy.
Vì vậy, tộc nhân của hai nhà đều nhất trí tin tưởng rằng, Mặc gia nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thôn Tây Lĩnh trong tương lai...
May mắn thay trong nhà còn có hai gian phòng trống, rất thích hợp để tạm thời cất giữ vải nhung lông.
Ngoài ra còn có vải nhựa, nếu để ngoài trời quá lâu, chúng sẽ dễ bị phân hủy nên chỉ cần để chung trong một căn phòng trống là được.
Còn về phần kính và gạch men thì có thể chất tạm ở khoảng trống trong viện tử.
Sau khi cho xe bò rời đi để tiếp tục vận chuyển hàng hóa trong kho, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cùng đi ra hậu viện.
Mặc lão phu nhân quả thực là một quản gia giỏi.