Mặc Cửu Diệp siết chặt nắm đấm: "Vậy là được rồi, đa tạ Phí tiên sinh rất nhiều. Ta sẽ đến tìm ngài vào đêm trước tiệc sinh thần."
Phí Nam Vũ gật đầu: "Được." Vừa nói vừa nhìn về phía Mặc Cửu Diệp, lần cuối cùng họ gặp nhau cũng đã mấy tháng rồi, nghe nói khí hậu Tây Bắc lạnh thấu xương, nhưng nhìn trên người của đối phương không hề có một dấu hiệu phải chịu khổ nào.
"Tình hình huynh ở Tây Bắc thế nào?"
"Mất công Phí tiên sinh lo lắng rồi, chúng ta ở Tây Bắc đều rất ổn."
Nhắc đến Tây Bắc, Mặc Cửu Diệp lại phải tạ ơn Phí Nam Vũ.
"Đa tạ Phí tiên sinh rất nhiều vì đã nghĩ đến Mặc gia của chúng ta, lại còn phái Mạnh đại nhân đến đó để chiếu cố chúng ta thật tốt."
Mặc dù Phí Nam Vũ phái Mạnh Hoài Ninh đi Tây Bắc vì mục đích không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, nhưng Mặc Cửu Diệp cũng vẫn muốn từ bày tỏ lòng biết ơn đáy lòng.
Hắn biết rằng một người không thể nào thượng vị nếu không có những suy tính riêng trong lòng.
Nếu Mạnh Hoài Ninh không đến Doãn Thành làm huyện lệnh thì cuộc sống của Mặc gia họ sẽ không thể trôi qua suôn sẻ như vậy, không những thế, còn giúp bọn họ còn có thêm một chàng rể vô cùng ưu tú như vậy.
Trên thực tế, Phí Nam Vũ biết rất rõ rằng với sự thông minh của phu thê Mặc Cửu Diệp, không thể không đoán ra được những mục đích của hắn ta khi gửi Mạnh Hoài Ninh đến Doãn Thành.
Kết quả là hiện giờ người ta còn đang chân thành tạ ơn hắn, hắn ta lập tức cảm thấy có chút xấu hổ. "Việc này chỉ là ngẫu nhiên sắp xếp mà thôi, Cửu thiếu gia không cần để tâm chuyện này. Thân là đại thần của Đại Thuận, hiện giờ ông ấy lại bị vu oan rồi bị bắt đi lưu đày, trước tình cảnh này thì Phí mỗ cũng chỉ có thể giúp đỡ được bấy nhiêu mà thôi."
Nhìn ánh mắt chân thành của Mặc Cửu Diệp, trong nháy mắt Phí Nam Vũ đã quyết định thay đổi ý định ban đầu.
Trước khi đến kinh thành, hắn thường nghe mọi người xung quanh nói về việc Mặc gia đã có đóng góp to lớn cho Đại Thuận như thế nào.
Vì vậy, từ nhỏ hắn đã có ấn tượng rất tốt với Mặc gia, đặc biệt là sau khi đến kinh thành, hắn phát hiện ra rằng Mặc gia đã bị người cha hèn hạ còn chưa nhận ra thân phận của hắn đối xử tệ bạc.
Vì lý do này, có nhiều lúc hắn cảm thấy công sức của người nhà họ Mặc bỏ ra là không xứng đáng.
Ngay cả Nam Kì, người suốt ngày đi theo phụ tá hắn cũng thấy vậy, hắn là người hiểu rõ Mặc Cửu Diệp nhất.
Nam Kì thường nói chuyện với Phí Nam Vũ về những việc làm anh hùng của những người nam nhân Mặc gia.
Tuy đã nhiều lần nghe được những lời như vậy, với tính tình thận trọng của Phí Nam Vũ, hắn đương nhiên vẫn đi xác nhận lại, thì biết được mọi chuyện đều là sự thật, vì vậy hắn càng thêm ngưỡng mộ Mặc gia.
Giờ đây, ấn tượng tốt đẹp của hắn đối với Mặc gia đã ăn sâu vào suy nghĩ.
Đặc biệt trong khoảng thời gian gần đây, tuy Mạnh Hoài Ninh không truyền đạt bất cứ tin tức gì về Mặc gia cho hắn, nhưng cũng không khiến hắn có bất cứ sự nghi ngờ nào.
Nói cách khác, trong lòng Phí Nam Vũ nghĩ rằng, nếu ngay cả người như Mặc gia mà hắn cũng không thể tin tưởng, vậy trên thế gian này sẽ không còn có người nào đáng tin cậy nữa.
Mặc Cửu Diệp không biết rằng Phí Nam Vũ đã coi Mặc gia như người nhà của mình, một ngày nào đó khi hắn thượng vị, việc đầu tiên hắn phải làm là rửa sạch tội danh của Mặc gia và để họ trở lại triều đình.
Chỉ khi hắn trưng dụng sự phù tá hết lòng của những người trung thành như vậy thì mới có thể giúp củng cố giang sơn này ngày càng phát triển và vững mạnh.