"Đa tạ Cửu thiếu gia đã nhắc nhở, về sau ta sẽ chú ý hơn."
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phí Nam Vũ, Mặc Cửu Diệp không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho hắn.
"Nhưng bây giờ chúng ta đã đánh người này bất tỉnh, ngài định giải thích thế nào với Nam Kì?"
Nói đến đây, Phí Nam Vũ cũng có chút bất lực.
"Ngày mai ta sẽ cùng Nam Kì đến Cửu vương phủ ăn mừng sinh thần. Nam Kì đã chỉ định Ảnh Tử là người đi theo hộ tống ta. Với địa vị của ta, hiện tại ta chỉ là phụ tá của hắn, nếu không đi theo hắn, chỉ sợ ngay cả tới cửa Cửu vương phủ cũng sẽ bị chặn lại, cho dù vào không được, nhưng có thể mang theo một người theo dõi cũng tốt rồi.
Vì vậy, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ Ảnh Tử."
Nói xong, Phí Nam Vũ bước tới, lật ngược Ảnh Tử đang nằm sấp trên mặt đất lên.
"Mời Cửu thiếu gia nhìn xem, bộ dạng của Ảnh Tử rất bình thường, chỉ có điều đặc biệt là làn da của hắn ta đen hơn người bình thường, và điều rõ ràng nhất ở hắn ta là vết sẹo trên mặt, không khó để khiến ngươi hóa trang trông giống hắn.
Hơn nữa, hình dáng cơ thể của hai ngươi rất giống nhau, chỉ cần Nam Kì không tìm kiếm ngươi, muốn qua mắt được chuyện này cũng không khó lắm.
Về phần phải giải thích thế nào với Nam Kì, ta đã nghĩ tới rồi, chúng ta đi đến Cửu Vương phủ rồi, mặc kệ hắn có liên lạc với ngươi hay không, thì các ngươi cũng đã gặp mặt nhau.
Nam Kì và ta ở cùng nhau, cũng không có làm ra điều gì khả nghi. Sau khi rời khỏi phủ Cửu vương gia, Ảnh Tử đột nhiên biến mất, thì nó cũng chỉ khiến Nam Kì nghi ngờ lòng trung thành của Ảnh Tử, hắn sẽ không nghi ngờ ta."
Nghe xong lời nói của Phí Nam Vũ, Mặc Cửu Diệp càng yên tâm hơn.
Không phải vì hắn sợ hãi lo lắng giống nữ nhân, mà do hắn vốn rất biết ơn Phí Nam Vũ có thể giúp hắn nhiều như vậy, và hắn cũng không thể để tình huống sau này của Phí Nam Vũ trở nên khó khăn hơn vì giúp đỡ mình.
"Trong trường hợp này, ta sẽ cố gắng rời đi một cách hoàn hảo nhất có thể, để không khiến Nam Kì nghi ngờ Phí tiên sinh."
Trong khi nói, Mặc Cửu Diệp cũng cẩn thận quan sát bộ dáng của Ảnh Tử.
Ảnh Tử có nước da ngăm đen, lông mày dày hơn hắn và có râu.
Những điều này đối với Mặc Cửu Diệp cũng không khó làm, ngay lúc hắn chuẩn bị ăn mặc giống như Ảnh Tử thì Phí Nam Vũ đã mở tủ trong thư phòng.
Hắn lấy ra vài chai và lọ từ trong tủ, cũng như thứ gì đó trông sang trọng, có phần giống với bộ râu giả mà thê tử đã chuẩn bị cho hắn.
"Cửu thiếu gia, bây giờ ta sẽ hoá trang cho ngươi một phen."
Mặc Cửu Diệp không ngờ rằng Phí Nam Vũ lại có khả năng như vậy.
Nếu đối phương chủ động, hắn cũng có thể lựa chọn tiếp tục che giấu sự vụng về của mình.
Đạo cụ hoá trang mà Phí Nam Vũ sử dụng tuy không tốt bằng của thê tử hắn, nhưng khi đeo lên trên người hắn, nếu không nhìn kỹ, thì thực sự không nhìn ra có sự khác biệt giữa hắn và Ảnh Tử.
Đặc biệt là hắn và Ảnh Tử lúc này đều mặc y phục màu đen, nếu như trán trước bị che đi một chút thì cũng không có nhiều khác biệt.
Phí Nam Vũ vẫn rất hài lòng với kỹ năng ngụy trang của mình, hắn nhìn kỹ Mặc Cửu Diệp và thấy rằng hắn về cơ bản đã rất giống Ảnh Tử trên mặt đất, hắn ném tất cả dụng cụ trang điểm vào một chiếc chậu đồng và đốt cháy chúng.