Đây cũng là lý do duy nhất Mặc Cửu Diệp có thể nể mặt Nam Vũ và Nam Thụy mà buông tha cho Thuận Vũ Đế.
Như thế, hiện nay kẻ thù lớn trong triều của Mặc gia chính là hoàng hậu và mẫu tộc của bà ta.
"Tam hoàng tử, người cũng biết rõ mục đích bọn ta tới kinh thành, hiện giờ chỉ có một nguyện vọng, chính là muốn g.i.ế.c những người có lòng bất chính với Mặc gia."
"Việc này không thành vấn đề, chờ ta thẩm tra xử lý xong toàn bộ vụ án báo lên cho hoàng thượng, sẽ sắp xếp ngươi đi xử lý."
Bây giờ Nam Vũ là thật lòng muốn làm chút gì đó cho Mặc Cửu Diệp, chuyện đảng hoàng hậu, nếu là không có hai phu thê bọn họ trợ giúp, e rằng mình rất khó xoay chuyển tình thế.
Ngoài ra, mục đích chủ yếu của hắn ta vẫn là muốn Mặc Cửu Diệp trở về kinh thành, tiếp tục dốc sức vì triều đình.
Mặc cho xuất phát từ mục đích gì, Nam Vũ đều là thật lòng muốn làm chút gì đó cho Mặc Cửu Diệp.
Mặc dù chuyện sắp xếp hắn đi g.i.ế.c kẻ thù này hơi rắc rối, nhưng hắn ta cũng nhất định phải làm được.
"Nếu như vậy thì đa tạ Tam hoàng tử rồi."
Mặc Cửu Diệp từng ở địa vị cao, đương nhiên hiểu rõ yêu cầu của hắn đưa ra cũng không dễ làm, mà Nam Vũ cứ thế không hề do dự đồng ý, hắn cũng chân thành đa tạ.
Hiện tại trong lòng Nam Vũ chỉ có một mục đích, tất nhiên không cần Mặc Cửu Diệp khách sáo như thế, không chỉ vậy, hắn ta còn cam đoan nói:
"Cửu công tử yên lòng, việc ta đã hứa thì nhất định sẽ làm được, hơn nữa ta còn sẽ cố gắng nhanh chóng, không làm lỡ thời gian các ngươi về Tây Bắc.
Còn nữa, nếu ta có một ngày nắm quyền, việc đầu tiên chính là sửa lại án xử sai cho Mặc gia ngươi."
Oan tình có được sửa lại hay không đã không còn quan trọng với Mặc Cửu Diệp, bây giờ cả nhà Mặc gia hắn đoàn viên, nếu không có mấy kẻ gian kia nhớ đến, cuộc sống an nhàn hơn hẳn ai khác.
Nhưng hắn cũng sẽ không giáp mặt từ chối ý tốt của đối phương.
"Thế thì ta đa tạ Tam hoàng tử trước."
"Giữa ta và ngươi trải qua nhiều như vậy, ta sớm đã coi ngươi là bằng hữu, tri kỷ, có thể làm gì đó cho ngươi, ta cảm thấy rất vinh hạnh."
Mặc Cửu Diệp đạt thành mục đích chờ Nam Vũ trở về, hỏi han vài câu xong bèn dẫn Hách Tri Nhiễm về phủ Thượng thư.
Lúc này Hách Thượng thư cũng không có nghỉ ngơi, trong thời gian không đến một tháng, ông đã trải qua nhiều việc cũng nhìn thấy nhiều như vậy.
Ông về tới phủ bèn một mình ngồi trong thư phòng nghĩ ngợi.
Trong đầu ông đang sắp xếp lại những sự việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này, đồng thời cũng tự hỏi trong lòng mình, có phải đã chán ngấy cuộc sống như vậy hay không.
Cuối cùng, tiếng lòng của ông nói cho ông biết, ông xác thực hơi mệt mỏi rồi.
Mệt mỏi thì làm sao đây?
Ông mở phong thư do lão thê bảo nữ nhi mang cho ông ra xem lại lần nữa, không hiểu tại sao, ông càng thêm nhớ nhung mấy người thân trong nhà.
Nữ nhi đi theo Mặc gia cùng nhau lưu đày tới Tây Bắc, ông cũng không nghĩ rằng còn sẽ có cơ hội gặp mặt.
Không chỉ như vậy, sau khi nhi tử và lão thê đi đến cũng đã yêu thích nơi đó.
Thậm chí lão thê còn nói trong thư, mặc cho ông có lựa chọn đi Tây Bắc đoàn tụ với bọn họ hay không, bà ấy cũng không có ý định trở về nữa. Hách Thượng thư suy đi nghĩ lại, cảm thấy người nhà vẫn là quan trọng nhất.