Điều đáng ngạc nhiên là, bên trong tẩm điện vắng ngắt, cảm giác không khác gì lúc mới tiến vào Hách gia.
Quý phi, toàn hậu cung chỉ đứng sau hoàng hậu, thế nhưng trong tẩm điện lại không có lấy một bóng người.
Nếu không phải cửa sổ phòng chính còn tỏa ra ánh nến, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm sẽ cho rằng trong này đã bị bỏ hoang.
Dù sao cũng là chỗ ở của nữ nhân, một ngoại nam nhân như Mặc Cửu Diệp đi tới nơi này vốn đã không hợp quy củ, nếu tiếp tục tùy tiện tiến vào trong phòng, sẽ tổn hại đến danh tiếng của Viên quý phi.
Hách Tri Nhiễm cũng biết những quy củ cổ đại này, chủ động đi tới trước cửa phòng.
Đầu tiên nàng lấy ra một bọc thuốc mê từ trong lòng n.g.ự.c cầm ở lòng bàn tay để đề phòng bất cứ tình huống nào, ngay sau đó mới tiến lên đẩy cửa về phía trước.
Sở dĩ nàng không gõ cửa, một mặt là sợ gây ra tiếng vang sẽ kinh động đến cảnh vệ tuần tra bên ngoài, mặt khác bọn họ không thể xác định người trong phòng có phải là Viên quý phi hay không.
Cửa không cài chốt bên trong, Hách Tri Nhiễm chỉ đẩy nhẹ một cái liền mở ra.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt, nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh giữa đêm khuya.
Một giọng nữ hơi già nua dò hỏi: "Ai?"
Hách Tri Nhiễm không thể xác nhận thân phận của người lên tiếng, vì vậy cũng không trả lời, chỉ đứng ở cửa mượn ánh sáng yếu ớt trong phòng hướng vào bên trong kiểm tra.
Tuy nhiên, đối diện cửa có một tấm bình phong vẽ mỹ nhân đồ, chắn mất tầm mắt nàng.
Có điều xuyên qua bình phong vẫn có thể thấy một bóng dáng đi bộ có chút lảo đảo đang hướng về phía cửa.
Cùng lúc đó, thanh âm già nua kia vang lên lần nữa, trong đó lộ ra một tia bất lực cùng khinh thường.
"Quý phi nương nương đã bị các ngươi hành hạ thành cái bộ dạng này, ngay cả giường cũng không xuống được, các ngươi còn tới nơi này làm gì?"
Mặc dù giọng Vương ma ma không phải là rất lớn, nhưng vẫn bị Mặc Cửu Diệp đứng ở ngoài cửa nghe được.
Hắn bước một bước lớn đến trước ngưỡng cửa, đứng ở bên cạnh Hách Tri Nhiễm, trầm giọng hỏi: "Ma ma nói Quý phi nương nương như thế nào?"
Từ nhỏ Mặc Cửu Diệp đã có ấn tượng cực tốt với Viên quý phi, tuy nói là bởi vì đối phương hiểu lầm thân phận của mình, nhưng sự tốt đẹp đó dù sao cũng chân chân thật thật tồn tại.
Bây giờ nghe thấy Vương ma ma nói Viên quý phi ngay cả giường cũng không xuống được, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tác phẩm của hoàng hậu, cái này đã trực tiếp đốt lên lửa giận trong lòng Mặc Cửu Diệp.
Đối với giọng của Mặc Cửu Diệp, Vương ma ma cũng không xa lạ gì.
Bởi vì bà ấy cũng giống như Viên quý phi vậy, cho là Mặc Cửu Diệp mới là Tam hoàng tử thật sự, từ đó đương nhiên sẽ nhớ rõ tất cả những gì thuộc về hắn.
Lúc này, Vương ma ma đã từ phía sau bình phong đi ra, nhìn hai người một cao một thấp đứng ở cửa, bà ấy lập tức sửng sốt.
Vốn còn cho là Cửu công tử tới cứu mẫu thân thân sinh" của hắn, kết quả lại là mừng hụt.
Hai người trước mắt rõ ràng chính là thái giám tay sai bên cạnh hoàng hậu. May mắn, vừa rồi bà ấy cẩn thận, trước khi nhìn thấy người cũng không gọi Cửu công tử.
Vương ma ma lập tức thay đổi sắc mặt, mặc dù trong lòng sợ hãi hai người trước mắt, nhưng cũng không mất đi khí thế.
Bà ấy cố gắng đứng nghiêm, căm tức nhìn người trước mắt.