Tư Manh tiên sinh ánh mắt càng ngày càng sợ hãi, nhưng căn bản là ông ta không có khả năng để phản kháng, chỉ có thể chịu đựng ngứa ngáy trên người để mặc người khác thao túng. Mặc Trọng Viễn cũng nhìn thấy ý đồ của Mặc Cửu Diệp, bước tới kéo quần của Tư Manh tiên sinh, để lộ vết sẹo trên chân do bị huynh đệ họ đánh. Mặc Cửu Diệp mở lọ thuốc trước mặt Tư Manh tiên sinh, trầm giọng nói: “Ông có biết đây là gì không?”
Mặc dù Tư Manh tiên sinh không biết đó là gì nhưng ông ta chắc chắn đó là thứ dùng để tra tấn mình. Nghĩ đến tất cả những gì mình đã phải chịu đựng trong hai ngày qua, Tư Manh tiên sinh cảm thấy thực sự sợ hãi.
Ông ta muốn cầu xin sự thương xót, tìm lý do nào đó để che giấu tung tích Mặc Kình, Đại Lang và Nhị Lang của Mặc gia, tuy nhiên, miệng ông ta đã bị bịt kín và không thể diễn đạt được gì, ông ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Mặc Cửu Diệp với ánh mắt kinh hoàng, bật ra một loạt tiếng nức nở. Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra rằng tên cáo già này đang cầu xin sự thương xót của hắn, nhưng hắn lại không có ý định bỏ qua dễ dàng cho kẻ thù của mình như vậy.
Mặc Cửu Diệp nhanh chóng mở nắp lọ, đổ từng chút độc dược lên vết thương trên chân của Tư Manh tiên sinh. Chỉ trong vài giây, vết thương của Tư Manh tiên sinh đã bắt đâu mưng mủ từng chút một thẩm thấu dưới ánh mắt của chính ông ta.
Dần dần, vết thương đang còn dính liền thịt xuất hiện một lỗ đẫm máu. Dịch mủ nhớt nhác ghê tởm chảy ra từ lỗ máu, Tư Manh tiên sinh sợ đến nỗi đổ mồ hôi khắp người, kết hợp với cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ trên cơ thể, như thể muốn đòi mạng ông ta. Mặc Cửu Diệp lại cười khẩy, cầm chiếc bình sứ trong tay lên đe dọa, giả vờ đổ lên vết thương khác của Tư Manh tiên sinh. Ông ta hướng đến Mặc Cửu Diệp lắc đầu mạnh mẽ, liên tục phát ra loạt âm thanh khó hiểu. Mặc Cửu Diệp biết lão hồ ly này có chút choáng không thích ứng kịp, không chịu đựng nỗi.
Mục đích hắn làm như vậy là để lấy được tin tức hữu ích từ Tư Manh tiên sinh, vì đối phương muốn thỏa hiệp nên hắn cho ông ta cơ hội được lên tiếng.
Dù sao bây giờ Tư Manh tiên sinh đã ở trong tay bọn họ, muốn hành hạ ông ta để trả thù cho phụ thân và ca ca hắn cũng không vội. Vì vậy, Mặc Cửu Diệp cất chiếc bình nhỏ đi và kéo miếng vải chặn miệng Tư Manh tiên sinh ra.
"Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu không ông còn phải đối mặt với những thứ nặng nề hơn nữa đó."
Tư Manh tiên sinh thở hổn hển, đầu óc ông ta quay cuồng nghĩ cách để vượt qua những chuyện này. Không ngờ lại bị hắn trực tiếp nhắc nhở, xem ra nếu ông ta không tỏ ra thành thật một chút, e rằng cơn bão tiếp theo sẽ càng dữ dội hơn.
"Cứ việc hỏi những gì ngươi muốn biết!"
Mặc Cửu Diệp cũng không nói những lời nhảm nhí không cần thiết: "Phụ thân cùng hai huynh đệ của ta hiện tại ở đâu?"
Mặc dù bị tra tấn về thể xác nhưng tinh thần Tư Manh tiên sinh không hề mất đi sự tỉnh táo. Đồng thời, ông ta cũng ý thức được, tình trạng hiện tại bản thân rơi vào trong tay huynh đệ họ Mặc, khó có thể sống sót.