Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cùng lúc chạy đến đỡ Mặc lão phu nhân vì sợ bà không cẩn thận bị ngã.
Mặc lão phu nhân quả thực đi lại rất khó khăn, được con trai và con dâu đỡ, bà cảm nhận được sự quan tâm.
Hai chị dâu và Mặc Hàm Nguyệt cũng hỗ trợ lẫn nhau, không những vậy mọi người cũng cố gắng đi nhanh lên.
Những người của số gia tộc khác cũng bắt đầu làm theo Mặc gia và theo sát bước chân của họ.
Vào lúc này, khó khăn nhất chính là người Hà gia.
Họ thường ngày ăn không no, ngủ không ngon mà còn không có thứ gì để che mưa, giờ đây họ phải khó nhọc đẩy chiếc xe gỗ nặng như vậy về phía trước.
Những gì họ đang gặp phải lúc này thực sự phù hợp với một câu tục ngữ - nhà bị dột đúng lúc trời mưa suốt thâu đêm.
Điều đáng lo ngại hơn nữa là lúc này chiếc xe gỗ đúng lúc đã bị mắc kẹt trong bùn.
Hạ gia ngoại trừ Hà Chí Viễn là một người đàn ông trưởng thành còn lại đều là gồm có người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, có nhiều người đến giúp đỡ nhưng họ không thể kéo được chiếc xe gỗ lên.
Viên quan sai đang gấp rút đi đường nhìn thấy Hà gia tụt lại phía sau, không nói không rằng liền bước tới quất cho họ mấy roi, khiến mấy người Hà gia la hét gào khóc.
Xét thấy trên xe gỗ có lương thực, rau củ và một số vật dụng thiết yếu hàng ngày của Mặc gia.
Mặc Cửu Diệp để Mặc lão phu nhân cho Hách Tri Nhiễm chăm sóc và sải bước về hướng xe gỗ. Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đi tới, những người Hạ gia lập tức ngừng la hét.
Mặc Cửu Diệp thậm chí không nhìn họ, hai tay nắm lấy tay cầm của xe gỗ, chỉ thấy hắn dùng một lực và kéo được xe gỗ lên.
Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đã kéo xe gỗ đi lên, Hà Chí Viễn lau nước mưa trên mặt, nhanh chóng bước tới tự giác phụ giúp đẩy xe lên.
Nhờ có Mặc Cửu Diệp giúp sức, những người Hà gia cuối cùng đã không còn bị tụt lại phía sau.
Hà Chí Viễn nhìn bóng dáng cô độc cao ngạo phía trước.
"Đa tạ đã tương trợ."
Mặc Cửu Diệp lựa chọn kéo xe lên không phải vì muốn giúp đỡ Hà gia.
Nghe được Hà Chí Viễn cảm ơn, hắn lạnh lùng nói: "Ta là vì đồ vật của mình thôi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Lời cảm ơn của Hà Chí Viễn xuất phát từ tận đáy lòng, dù Mặc Cửu Diệp có thái độ kéo xe như thế nào, cũng là đã giúp Hà gia bọn họ giải quyết được một chuyện cấp thiết.
"Bất luận vì cái gì, lần này cảm ơn ngươi."
Mặc Cửu Diệp không lên tiếng nữa mà cúi đầu tiếp tục kéo xe...
Mưa lớn trút xối xả, không có dấu hiệu ngừng.
Nước trên mặt đường sẽ nhanh tới mắt cá chân của mọi người.
Trong lòng Hách Tri Nhiễm cảm thấy một cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.
Đường xá cổ xưa không có hệ thống thoát nước, nếu mưa lớn tiếp tục như thế khó mà bảo đảm sẽ xảy ra một thảm họa không lường được.
Lúc này Bành Vượng cũng chỉ về phía trước nói: "Mọi người nhanh chân lên, phía trước không xa có một thôn."
Hách Tri Nhiễm nhìn về hướng tay của Bành Vượng. Cách xa cơn mưa, có thể mơ hồ nhìn thấy một ngôi làng.
Mọi người như nhìn thấy hy vọng, bước chân càng nhanh hơn lần nữa.
Rất nhanh, mọi người cũng theo bước chân của Bành Vượng ở đi tới cửa thôn.
May thay, nước trên mặt đường cũng không có sâu.
Bành Vượng dường như không xa lạ gì với thôn làng này, anh dẫn mọi người dọc theo con đường và đi vào trong thôn, ngay sau đó anh dừng lại trước một khoảng sân rộng và gõ cửa.