Đặc biệt là thông gia mẫu nói vị trí thai của Hách Tri Nhiễm không đúng, khiến trái tim của bà đều vọt lên tới cổ họng.
Bà không lo được hỏi chi tiết thân phận của Hách Tử Minh, bà run rẩy giữ c.h.ặ.t t.a.y của Hách phu nhân.
"Thông gia mẫu, người nói vị trí thai của Nhiễm Nhiễm không đúng, tại sao bà đỡ đẻ không nhìn ra được?"
Không phải bà không tin tưởng Hách Tử Minh, vị trí thai bị lệch không phải chuyện đùa đâu, đặc biệt là Hách Tri Nhiễm mang thai song sinh, đây là sự việc có thể c.h.ế.t người bất cứ lúc nào.
Bà chỉ hy vọng Hách Tử Minh chẩn đoán sai, nhi tức nhà mình không có vấn đề vị trí thai không đúng.
Kết quả lời nói của Hách phu nhân lại giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu bà.
"Chắc hẳn thông gia mẫu cũng có nghe nói tên tuổi của thánh thủ phụ khoa, ở kinh thành ai nấy đều biết, chỉ cần là bệnh của phụ nhân chúng ta, hoặc sản phụ khó sinh, chỉ cần hắn ta ra tay bèn không có không thể chữa khỏi.
Không phải người làm mẫu thân như ta khen nhi tử nhà mình, thánh thủ phụ khoa làm sao có thể xem lầm chứ."
Hách phu nhân nói tới đây, bà ấy lấy khăn ra lau nước mắt sắp tuôn rơi, lo lắng nhìn về phía cửa phòng của Hách Tri Nhiễm.
Mặc lão phu nhân mới rời khỏi kinh thành được một năm, tất nhiên biết có sự tồn tại thánh thủ phụ khoa.
Vừa rồi bà cũng là vì quan tâm quá hóa loạn, mới không muốn tin tưởng sự thật Hách Tử Minh chính là thánh thủ phụ khoa.
Nhưng người vốn lý trí, không thể nào bị lo lắng làm choáng váng đầu óc trong thời gian dài.
"Thông gia mẫu, nếu Hách đại công tử là thánh thủ phụ khoa, thế thì an toàn của Nhiễm Nhiễm có bảo đảm rồi."
Hách phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, Tử Minh ra roi thúc ngựa gấp rút chạy tới đây, chính là vì bảo vệ tính mạng cho muội muội của hắn ta."
Nước mắt của bà ấy vẫn luôn đảo quanh vành mắt, chủ yếu là vì nữ nhi phải chịu tội, người làm mẫu thân như bà ấy đau lòng, lại không cách nào chịu khổ thay nàng.
Hai vị lão phu nhân ở ngoài sân an ủi lẫn nhau, Hách Tử Minh trong phòng đã lấy ngân châm ra, đ.â.m vào mấy huyệt vị xung quanh vùng bụng của Hách Tri Nhiễm.
Mặc Cửu Diệp đứng cạnh giường, nắm lấy tay của Hách Tri Nhiễm, trên trán căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi.
Thời gian trôi qua khoảng chừng một nén nhang, Hách Tử Minh bỏ ngân châm ra, dặn dò Mặc Cửu Diệp.
"Muội phu, ngươi lấy một tấm chăn mỏng tí lại đây."
Mặc Cửu Diệp không biết hắn ta muốn làm gì, nhưng vẫn nhanh nhẹn làm theo.
Hách Tử Minh thấy hắn lấy chăn tới, tiếp tục dặn dò.
"Che kín bụng dưới của Nhiễm Nhiễm." Mặc Cửu Diệp vẫn ngẩn ngơ làm theo.
Hắn không hiểu dụng ý, Hách Tri Nhiễm lại hiểu ra.
Đơn giản chính là thời đại này nam nữ đại phòng, Hách Tử Minh xoay chuyển vị trí thai giúp nàng chắc chắn phải đụng chạm, dù sao hắn ta cũng là thánh thủ phụ khoa, người bệnh đều là nữ tử, nhất định phải nghĩ một số cách hữu hiệu, tránh tiếp xúc lẫn nhau.
Hách Tử Minh thấy Mặc Cửu Diệp đắp chăn lên bụng của muội muội theo lời hắn ta, hắn ta mới tiến lên, trước khi động tay, hắn ta vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu. "Nhiễm Nhiễm, nếu muội đau thì la lên."
Trước mắt người cần cứu chữa chính là muội muội ruột của mình, trong lòng Hách Tử Minh tự nhiên sinh ra cảm giác khẩn trương xưa chưa từng có.
Nếu đổi lại là người khác, hắn ta hoàn toàn sẽ không đắn đo nhiều như thế kia, nhưng nếu muội muội chịu khổ, người làm huynh trưởng như hắn ta chắc chắn sẽ đau lòng.