Ngoài mặt là nàng đang nghỉ ngơi, nhưng thực ra ý thức của nàng đã tiến vào trong không gian.
Từ khi có được cái không gian này, ngoài việc bỏ đồ vật vào và lấy đồ vật ra, cô còn chưa có thời gian nghiên cứu cẩn thận.
Hách Tri Nhiễm tính toán mượn cơ hội này kiểm tra nghiên cứu thật kỹ một phen.
Vừa xem Hách Tri Nhiễm lập tức phát hiện một vấn đề.
Cái không gian này tuy rằng có chức năng tái sinh, nhưng cũng chỉ đối với những đồ vật vốn có sẵn trong không gian.
Năm lượng bạc nàng vừa mới đưa cho ông chủ quán trọ kia, đã qua một canh giờ, cũng không thấy hồi trở lại.
Bởi vì vậy có thể xác định được, nàng thu đồ vật ở thời cổ đại này vào trong không gian không có chức năng tái sinh.
Ngoại trừ cái này, Hách Tri Nhiễm còn kiểm tra một lượt những dụng cụ chữa bệnh và thuốc men vốn có trong không gian.
Sau khi sửa sang lại một lượt, bỗng nhiên nàng phát hiện ra một cái điện thoại di động trong góc khuất.
Chiếc di động này không hề xa lạ với Hách Tri Nhiễm, vì đây chính là chiếc điện thoại cô mới thay đi không lâu trước đây.
Bởi vì có điện thoại di động mới, nên chiếc di động cũ này bị cô bỏ sang một bên không dùng đến.
Hách Tri Nhiễm vội vàng dùng ý nghĩ để khởi động máy điện thoại.
Chỉ tiếc điện thoại đã hết pin. May mắn là bộ sạc của cô vẫn còn ở đó.
Cắm điện thoại vào bộ sạc, điều khiến người ta vui mừng chính là trong không gian vẫn có điện, điều này khiến cho Hách Tri Nhiễm vui vẻ hết sức.
Trong không gian có điện, cô có thể làm được rất nhiều việc.
Đặc biệt là những thiết bị chữa bệnh tiến tiến kia, không có điện chỉ giống như đồ trang trí.
Nhưng mà giờ phút này nàng chỉ tập trung chú ý vào cái di động.
Sau khi máy được khởi động lên, có thể liên lạc với người quen cũ, phân phó một vài việc thì tốt.
Vài phút sau, Hách Tri Nhiễm cuối cùng cũng ấn vào nút khởi động của máy.
Màn hình di động sáng lên.
Nhưng mà lại không hề xuất hiện hình ảnh mà Hách Tri Nhiễm quen thuộc.
Vốn dĩ hình nền trên di động là ảnh bản thân mặc quân phục, hiện tại biến thành tranh phong cảnh trừu tượng.
Còn có những ứng dụng vốn có của máy cũng không thấy, chỉ còn lại duy nhất phần mềm mua sắm Taobao nằm lẻ loi.
Phần mềm mua sắm này rất quen thuộc với Hách Tri Nhiễm, dù sao thì kiếp trước nàng cũng đã sử dụng nó một cách thường xuyên.
Hách Tri Nhiễm không hề vội vã mở ứng dụng Taobao, mà trượt qua lại các giao diện di động, nàng cảm thấy có thể di động để quá lâu rồi nên có chút đơ, những cái ứng dụng kia hẳn là vẫn tồn tại.
Ai ngờ, sau khi vuốt vài lần đã có thể xác định được trong di động thực sự không có thêm ứng dụng nào khác.
Ngay cả ứng dụng tích hợp vốn có điện thoại là nghe gọi và nhắn tin cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Điều này làm cho Hách Tri Nhiễm cảm thấy khó hiểu, đồng thời nàng lại thử kết nối wifi vốn có trong không gian.
Rất nhanh wifi được kết nối thành công, một lần nữa làm cho Hách Tri Nhiễm thấy được hi vọng.
Vốn định sau khi kết nối internet, là có thể tải thêm các ứng dụng khác từ kho ứng dụng. Nhưng khiến cho người bực bội chính là kho ứng dụng không hề tồn tại.
Hách Tri Nhiễm hoàn toàn chấp nhận số phận, xem ra, cái di động này hoàn toàn cố ý.
Sau khi đã nản lòng thoái chí, Hách Tri Nhiễm chấp nhận số phận mở ứng dụng Taobao.
Phần mềm Taobo mở ra vẫn là hình ảnh quen thuộc kia, không có chút khác biệt nào cả.