Nàng ấy vẫn như cũ kéo cánh tay của Hách Tri Nhiễm, đứng đó không ngừng chảy nước mắt.
Mặc lão phu nhân khóc một hồi, mới vỗ nhẹ vào bả vai của Mặc Vân Phong, tiện thể dìu người đứng lên.
"Những năm này khi con rời khỏi nhà, Phùng thị không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt vì con."
Trong lúc nói chuyện, Mặc lão phu nhân đã kéo Mặc Vân Phong đến trước mặt Tam tẩu.
Ánh mắt của Tam tẩu đã bị nước mắt làm mờ đi.
"Phu quân, ta cuối cùng cũng không cần phải hâm mộ Bát đệ muội nữa rồi... Hu hu hu... Ta cũng có phu quân rồi... Hu hu hu..."
Mặc Vân Phong sải bước đến trước mặt Tam tẩu, dùng sức ôm người vào trong lòng.
"Xin lỗi Thúy Liên, để nàng phải đau lòng khó chịu nhiều năm như thế, đều là lỗi của ta."
Mặc lão phu nhân rất có mắt nhìn, nghĩ đến hai phu thê Mặc Vân Phong đã nhiều năm không gặp nhau, khẳng định có rất nhiều lời tâm tình muốn nói, liền lôi kéo Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đi xa một chút.
Tìm một vị trí thích hợp để đứng, Mặc lão phu nhân lau nước mắt ở khóe mắt, hỏi rằng: "Cửu Diệp, con tìm được Tam ca của con như thế nào?"
Mặc Cửu Diệp kể lại quá trình tìm được Mặc Vân Phong từ đầu tới cuối.
Đối với Mặc lão phu nhân mà nói, lượng tin tức trong lời của Mặc Cửu Diệp quá lớn. Con trai thứ tư Mặc Tu Yên c.h.ế.t là do Nam Hằng, con trai thứ ba Mặc Vân Phong thì bị Nam Hằng và quốc sư Nam Cương hợp sức khống chế tận bốn năm.
Con trai lớn Mặc Thủ Nghiệp và con trai thứ hai Mặc Gia Thành vậy mà cũng chưa chết, nhưng hiện tại lại không rõ tung tích.
Bên cạnh đó Mặc Cửu Diệp đã tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Nam Hằng và quốc sư Nam Cương...
Còn về chuyện hoàng hậu mua chuộc Lưu ma ma để bỏ thuốc Tuyệt Tử* cho các tẩu tẩu, Mặc Cửu Diệp tính toán tạm thời giữ lại không nói, đợi Hách Tri Nhiễm kiểm tra cho các tẩu tẩu xong lại nói sau.
* Tuyệt Tử nghĩa là đoạn tuyệt khả năng sinh con.
May mà Mặc lão phu nhân là một nữ nhân đã từng gặp sóng to gió lớn, cho dù bị những tin tức này làm chấn động, cũng chấp nhận rất nhanh.
Bà kéo ống tay áo của Mặc Cửu Diệp: "Cửu Diệp, Tam ca của con chọn gặp mặt nương ở chỗ này, là dự định đi Tây Bắc cùng chúng ta sao?"
Mặc Cửu Diệp gật đầu nói: "Tam ca nói, chuyện huynh ấy còn sống trước mắt vẫn chưa có ai biết, mượn cơ hội này mai danh ẩn tích ra ngoài nghe ngóng tung tích của Đại ca và Nhị ca."
Mặc lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Mặc Vân Phong, trong mắt bộc lộ ra biểu cảm không nỡ.
Nhưng mà, trong lòng bà hiểu rõ, Mặc Vân Phong làm như vậy là đúng.
Một khi bọn họ đến Tây Bắc, muốn ra ngoài tìm người sẽ rất khó.
Ngay vào lúc này, Mặc Vân Phong mang theo thê tử qua đây.
"Nương, Cửu đệ đã nói với nương rồi chứ? Con trai phải ra ngoài tìm tung tích của Đại ca và Nhị ca."
"Ừ, lúc nãy Cửu đệ của con đã nói rồi, một mình con ở bên ngoài, nhất định phải cẩn thận, nương già rồi, không thể lại chịu đựng sự đau đớn khi mất đi con trai nữa đâu." Mặc lão phu nhân nói xong lời này, nước mắt lại tự động chảy ra.
Mặc Vân Phong bước lên trước một bước, nắm lấy tay của Mặc lão phu nhân.
"Nương hãy yên tâm, cho dù kết quả của lần tìm kiếm này như thế nào, vào thời điểm ăn tết, con trai nhất định sẽ trở về bên cạnh nương."
Có câu bảo đảm này của Mặc Vân Phong, Mặc lão phu nhân cũng an tâm hơn rất nhiều.
"Được, hãy nhớ người nhà của con đều đang chờ con ở Tây Bắc."