Khi Hách phu nhân cũng dự tính tiến lên xin đại phu ở lại cùng thông gia mẫu, thì nghe thấy phía xa có tiếng vó ngựa rất nhỏ.
Lúc này trời đã tối, không chỉ Mặc gia, kể cả người trong thôn cũng rất ít khi ra ngoài đi dạo.
Hơn nữa cả thôn chỉ có Mặc gia có xe ngựa, vừa rồi Lương Hạo vào trong thành mời đại phu, xe ngựa dừng trước cửa, vị trí mà mọi người đều có thể nhìn thấy.
Mặc lão phu nhân bất chấp tiếp tục ngăn cản đại phu, đương nhiên, khi đại phụ nghe thấy gấp mười lần tiền khám bệnh, đã không muốn đi nữa, cứ đứng tại chỗ, chỉ cần bọn họ giữ lại thêm một lần, ông ta có thể miễn cưỡng nán lại...
Cùng lúc đó, Mặc Cửu Diệp đã bước nhanh ra ngoài.
"Ta đi xem thử."
Hắn vừa đi chưa được bao xa, thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới trước mặt.
Không đợi Mặc Cửu Diệp tiến lên kiểm tra, Nhị ca ở phía đông đã đi ra ngăn xe ngựa lại.
Cùng lúc đó, một bầy chó cũng đã đuổi theo, vây quanh xe ngựa không ngừng sủa.
Nhị ca ra lệnh cho bầy chó đó rời khỏi trước, mới đi tới trước xe ngựa.
Xe ngựa bị bắt buộc dừng lại, Trương Tam nói về phía toa xe: "Đại công tử, nơi này chính là địa bàn của Mặc gia."
Hách Tử Minh vén rèm xe đi xuống, đối diện với Nhị ca Mặc gia.
Nhị ca không nhận ra đối phương, nhưng hắn ta có thể nghe ra được người đành xe là giọng nói kinh thành. "Các ngươi tìm ai?"
Hách Tử Minh và Nhị ca Mặc gia đều không quen biết nhau, nhưng có thể xuất hiện ở địa bàn Mặc gia, nhất định là người nào đó của Mặc gia.
Hắn ta chắp tay với Nhị ca.
"Tại hạ Hách Tử Minh, đại ca của Hách Tri Nhiễm."
"Ngươi chính là đại công tử Hách gia?" Nhị ca nghe thấy Hách Tử Minh tự báo gia môn, lập tức thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng dịu hẳn.
Lúc này, Mặc Cửu Diệp cũng đã đi tới, tất nhiên đối thoại ngắn gọn khi nãy của hai người không tránh khỏi hai tai của hắn.
Huống hồ hắn mượn ánh trăng cũng có thể nhìn ra, người đánh xe ngựa chính là Trương Tam lần trước đưa nhạc mẫu tới nơi này.
Hách Tử Minh cũng không xa lạ gì với Mặc Cửu Diệp, tuy bọn họ chỉ từng gặp một lần vào ngày hắn cưới Hách Tri Nhiễm, nhưng dáng vẻ ôn hòa của đại cửu ca, Mặc Cửu Diệp có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hắn ta.
Hắn nhiệt tình tiến lên chắp tay với Hách Tử Minh: "Đại ca dọc đường đi vất vả, theo ta về nhà trước, chúng ta có chuyện từ từ nói."
Hách Tử Minh cũng không xa lạ gì với Mặc Cửu Diệp, người sau lại là đại tướng lập được công lao hãn mã cho vương triều Đại Thuận, đừng nói là đã từng gặp trong ngày tiểu muội xuất giá, chỉ là khi Mặc Cửu Diệp khải hoàn trở về dạo phố, hắn ta cũng từng âm thầm trông thấy vài lần.
"Muội phu, bây giờ tình hình của Nhiễm Nhiễm thế nào rồi?"
Trước mắt Hách Tử Minh quan tâm nhất chính là tình hình sức khỏe của muội muội, sợ rằng mình tới muộn thì muội muội sẽ có điều bất trắc gì đó.
Nghe thấy đại cửu ca hỏi thăm tình hình của tức phụ, Mặc Cửu Diệp nhìn vào trong xe theo bản năng.
Tuy hắn học được cách phẫu thuật sinh mổ, nhưng vẫn suy nghĩ có thể không động d.a.o cho tức phụ thì không động, chỉ hy vọng lần này đại cửu ca đã thuận lợi mời được thánh thủ phụ khoa tới đây, như vậy, chẳng những tức phụ có hy vọng không cần động d.a.o sinh mổ, an toàn cũng có thêm một sự bảo đảm.