Động tác của hai huynh đệ giống như tia chớp không để cho hai người có cơ hôi phản ứng.
Mơ hồ trong lúc đó, mỗi người khống chế một người Nam Cương.
Hai người Nam Cương cứ như thế nhẹ nhàng bị bắt đi, hiển nhiên không cách nào tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là khi đối mặt với gương mặt tuấn tú giống như bao phủ bởi một tầng sương lạnh, nhất thời ngây người tại chỗ.
Người Nam Cương lớn tuổi hơn chút nhanh chóng hóa giải tâm trạng khẩn trương.
"Các người... các người là người phương nào, ban ngày ban mặt hành hung, ta muốn báo quan."
Nhắc tới cáo quan, thiếu chút gương mặt vốn dĩ còn đang băng bó của Mặc Sơ Hàn đã bật cười.
Hắn ta vội vả đuổi theo Cửu đệ, mà trên người hắn ta vẫn là bộ đồ quan như cũ chưa được thay xuống.
"Ta chính là quan, người có oan khuất gì cứ việc nói với ta." Vừa nói, hắn ta còn cố ý ưỡn ngực, dễ dàng để lộ chữ "quan to rõ hơn.
Người Nam Cương chỉ nhìn thấy bức họa của Mặc Cửu Diệp, nên không biết Mặc Sơ Hàn.
Ngay sau khi nhận ra Mặc Cửu Diệp, một dạo lòng họ xuất hiện cảm giác khẩn trương, vậy nên bọn họ đã xem nhẹ khi Mặc Sơ Hàn ra tay động thủ trước.
Nghe được lời nhắc nhở, lúc này hai người mới chú ý tới, chẳng phải người này cũng mặc phục sức quan sai Đại Thuận sao?
"Ngươi... Ngươi có là quan thì sao? Bọn ta cũng không phạm luật." Thấy người nọ vẫn cứng miệng trả lời, Mặc Sơ Hàn lại cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà, hắn ta cũng giống như Mặc Cửu Diệp, không muốn phí lời nói nhiều với bọn họ.
Hai huynh đệ mỗi người hiểu ý nhau, ra tay cùng nhau đánh ngất hai người Nam Cương này.
Hách Tri Nhiễm thấy vậy cũng xuống xe ngựa, để cho hai huynh đệ bỏ hai người Nam Cương này lên xe.
Trong lòng nàng biết rõ, mặc dù nơi này ít người qua lại, nhưng giữa ban ngày ban mặt, ai cũng không dám chắc sẽ không có người đi qua.
Hơn nữa những điều bọn họ muốn hỏi đều là cơ mật, nhất định phải thật cẩn thận.
Cách thôn Tây Lĩnh không còn xa, Mặc Cửu Diệp đỡ Hách Tri Nhiễm ngồi bên ngoài thùng xe, còn Mặc Sơ Hàn thì thi triển khinh công đi bên cạnh xe ngựa.
Tiến vào thôn Tây Lĩnh, xe ngựa từ từ đi vào sân bọn họ đã thuê.
Trùng hợp thay Ngũ ca và Lục ca đang chẻ củi ở tiền viện, bọn họ thấy Cửu đệ trở về với Bát đệ vốn đang trên quan đi cùng, nhất thời trong lòng có cảm giác không ổn.
Ngũ ca để rìu qua một bên rồi tiến lên hỏi: "Bát đệ, sao đệ cũng quay lại rồi, trong nha môn xảy ra chuyện gì sao?"
Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp không có ý định thẩm vấn hai người này ở nhà, lại không thể dẫn cô về thẳng phòng mình.
Mặc Cửu Diệp vén một góc rèm xe lên cho Ngũ ca và Lục ca xem.
"Ngũ ca, Lục ca, bọn đệ phát hiện hai người Nam Cương đang hỏi thăm tung tích thôn Tây Lĩnh nên bắt người về."
Nghe nói là người Nam Cương, dường như huynh đệ Mặc gia đều có chung mối thù.
Có trời mới biết, bọn họ thống hận người Nam Cương đến nhường nào, huống chi không thể nghi ngờ việc người Nam Cương đến Doãn Thành hỏi thăm thôn Tây Lĩnh, chính là nhắm vào Mặc gia bọn họ. "Cửu đệ, đệ định xử lý hai người này như thế nào?" Ngũ ca hỏi.
"Hai người này bị đệ với Bát ca đánh ngất, chẳng mấy hồi sẽ tỉnh lại nên đệ dự định đưa bọn họ vào trong sơn động để thẩm vấn."
Lục ca tán đồng nói: "Được, việc này không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta lập tức qua đó."