Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được, chỉ cần ta còn ở đây, các tẩu tẩu có vấn đề gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào."

Có lời này của Hách Tử Minh, các tẩu tẩu đều suy nghĩ lúc rảnh rỗi mời hắn ta giúp đỡ kê phương thuốc điều dưỡng thân thể, cũng để sớm ngày mang thai.

Tin tức này khiến các nữ quyến Mặc gia càng thêm tràn ngập hy vọng với cuộc sống tương lai, đồng thời, Ngũ ca cũng chạy đi báo tin tốt này cho nhị lão biết.

Nghe nói trong nhà lại có hai nhi tức có thai, nhị lão quả thực cười toe toét.

Nhưng bọn họ cũng không đắc ý vênh váo bởi sự vui mừng, vì để cả nhà có thể trải qua cuộc sống an nhàn, bây giờ bọn họ vẫn chưa phải lúc thả lỏng.

Mạnh Hoài Ninh và Mặc Hàm Nguyệt thành thân ba ngày bèn vẫn luôn ở lại thôn Tây Lĩnh, mặc dù hắn ta bận rộn công sự cỡ nào, buổi tối hắn ta đều sẽ ra roi thúc ngựa gấp rút chạy về.

Có lẽ hôm nay trong nha môn có nhiều sự việc, lúc hắn ta và Mặc Sơ Hàn trở về, vừa vặn gặp được nhóm bộ hạ cũ Nam cảnh cuối cùng tiến vào từ phía tây thôn.

Tuy số người không nhiều, nhưng đã trễ như thế, trông lại lén la lén lút, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.

Thấy thế, Mạnh Hoài Ninh lập tức vươn người nhảy lên, chạy nhanh như bay về phía đám người kia, động tác của Mặc Sơ Hàn cũng không chậm hơn hắn ta, hai người gần như cùng lúc chặn đường đi của những bộ hạ cũ đó.

"Các ngươi là ai, tại sao đêm khuya lại tới nơi này?”

Lúc này trăng tối gió cao, đám bộ hạ cũ căn bản không thấy rõ dung mạo của đối phương.

Nhưng chẳng mấy chốc thì bọn họ đã nhận ra giọng nói của Mặc Sơ Hàn.

"Là Bát gia sao?"

Mặc Sơ Hàn không biết tên của giọng nói này, nhưng thoạt nghe cũng xác thực quen tai. "Rốt cuộc các ngươi là người nào?"

"Bát gia, là ta, ta là Triệu Lục, năm xưa lúc ở biên quan, ta vẫn luôn đi theo bên cạnh người làm tiên phong!"

"Bát gia, còn có ta, ta là Lý Lương, đi cùng Triệu Lục, người không nhớ rồi sao?"

"Bát gia..."

Dễ nhận thấy những bộ hạ cũ này rất phấn khởi, trước khi tới nơi này thì bọn họ đã nghe Thất gia nói, nam nhi Mặc gia bao gồm cả lão Quốc Công còn sống sót, hiện giờ tận mắt nhìn thấy Bát gia còn sống, cảm xúc kích động trong lòng bọn họ cũng không biết phải phóng thích như thế nào.

Mặc Sơ Hàn không ngờ rằng, cách vài năm, hắn ta còn có thể đứng chung với những huynh đệ tốt cùng nhau vào sinh ra tử này.

"Lần này chỉ có mấy người các ngươi tới Tây Bắc sao?"

Lý Lương tiến lên vài bước, cũng không có tức khắc trả lời Mặc Sơ Hàn, mà là liếc nhìn Mạnh Hoài Ninh bên cạnh hắn ta.

Thất gia đã từng dặn dò, bọn họ là bí mật đi về phía Tây Bắc, một khoảng thời gian sau đó cũng không nhất định sẽ gặp ánh sáng.

Vừa rồi bọn họ chào hỏi với Bát gia, người bên cạnh cũng không nói gì.

Nếu là những gia khác của Mặc gia, trông thấy bọn họ nhất định cũng sẽ nhiệt tình như Bát gia, dù sao bọn họ cũng thường xuyên đi theo bên cạnh nam nhi Mặc gia, vô cùng hiểu rõ tính tình của bọn họ.

Bởi vậy, Lý Lương không dám tùy tiện trả lời Mặc Sơ Hàn, mà là dự tính xem thử phản ứng của Bát gia.

Mặc Sơ Hàn nhìn ra được nỗi băn khoăn của Lý Lương, với sự hiểu biết của hắn ta đối với Mạnh Hoài Ninh, người này hết sức khôn khéo, mấy câu nói khi nấy có thể nghe ra được đại khái, giờ phút này muốn gạt hắn ta cũng là bịt tai trộm chuông.

"Vị này là phu quân của Hàm Nguyệt, huyện lệnh Doãn Thành Mạnh đại nhân."

Ý của Mặc Sơ Hàn rất rõ rệt, chính là nói cho bọn họ biết Mạnh Hoài Ninh không phải người ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK