Nhị tẩu không có nói hết câu, bởi vì nàng ấy cảm thấy nói hết ra quá mức làm tổn thương người khác.
Những người còn lại tuy rằng không có nói ra miệng như nhị tẩu, nhưng nhìn vẻ mặt của các nàng, Hách Tri Nhiễm hiểu được, các nàng ấy đều có suy nghĩ như vậy.
Nếu không có biện pháp tiếp thu, nàng có giải thích nhiều cũng không thay đổi được gì.
Lập tức, Hách Tri Nhiễm banh mặt.
"Nếu mọi người đều cho rằng hành vi của ta là đồi phong bại tục, chờ khi tới Tây Bắc, để phu quân cho ta một phong hưu thư bỏ ta là được.
Nhưng mà, thời điểm hiện tại, ta hi vọng chúng ta ở chung vẫn giống như trước đây, để tránh cho người ngoài nhìn thấy sẽ chê cười."
Hách Tri Nhiễm cũng không phải người có EQ cao, nếu đấu trí đấu dũng nàng rất lành nghề, còn làm thế nào để xây dựng tốt mối quan hệ với nhà chồng, người ở kiếp trước chưa từng có bạn trai như nàng, thật đúng là không có chút kinh nghiệm nào.
Nếu bản thân ở trước mặt người ta đã bị ghét bỏ, nàng cũng không cần thiết phải tiếp tục xu nịnh lấy lòng.
Quan điểm của nàng chính là đi con đường của chính mình, mặc kệ người khác nói như thế nào.
Hách Tri Nhiễm kết thúc lời ở đây, còn nếu những người đó có bắt lấy chuyện này không thuận theo cũng không buông tha nàng, thì nàng cũng có thể nhìn như không thấy.
Bảo vệ Mặc Cửu Diệp bình an đi đến Tây Bắc, cũng coi như nàng không hổ thẹn với anh hùng trong lòng. Còn những chuyện khác, đi một bước xem một bước, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm thay đổi sắc mặt, nữ quyến nhà họ Mặc không hiểu sao cảm thấy trong lòng nhói đau một chút.
Các nàng thích Hách Tri Nhiễm vẻ mặt ôn hòa ngày thường, càng thích Hách Tri Nhiễm suy nghĩ mọi việc vì các nàng.
Chính là Hách Tri Nhiễm như thế hình như bị các nàng đánh mất rồi.
Hách Tri Nhiễm xoay người đi ra khỏi phòng, tuy rằng bị mọi người ghét bỏ, nhưng dù sao cuộc sống tương lai cũng vẫn phải tiếp tục.
Xảy ra chuyện của Chu Lão Bát, phỏng chừng hôm nay không thể tiếp tục lên đường.
Hách Tri Nhiễm dự tính thừa dịp này, hướng dẫn mọi người làm ra những cái lều trại này.
Trên đường lưu đày, không có khả năng ngày nào cũng gặp được nhà trọ để ở. Vạn nhất có ngày gặp được cảnh màn trời chiếu đất, những lều trại này sẽ có tác dụng rất lớn.
Mặc Hàm Nguyệt thấy cửu tẩu xoay người rời đi, trong lòng căng thẳng, vội vàng đuổi theo.
"Cửu tẩu, các tẩu ấy nghĩ thế nào muội mặc kệ, dù sao muội cũng tin cửu tẩu là cứu người."
Hách Tri Nhiễm không ngờ tới, người duy nhất tin tưởng nàng trong đám nữ quyến nhà họ Mặc lại là tiểu cô nương chỉ có 13 - 14 tuổi.
Nàng nỗ lực nặn ra một cụ cười, sờ sờ đầu Mặc Hàm Nguyệt.
"Cửu tẩu cảm ơn Hàm Nguyệt tin tưởng."
Nhìn vải dầu Hách Tri Nhiễm mân mê trong tay, Mặc Hàm Nguyệt tò mò hỏi.
"Cửu tẩu, những thứ tẩu mua này là vải dầu à?" "Đúng vậy, ta dự định dùng vải dầu làm một ít lều trại."
"Lều trại?" Trong mắt Mặc Hàm Nguyệt ngập tràn sự tò mò.
Hách Tri Nhiễm kiến nhẫn giải thích cho Mặc Hàm Nguyệt về tác dụng của lều trại.
Mặc Hàm Nguyệt càng nghe càng thích thú.
"Cửu tẩu, lúc ở nhà rãnh rỗi không có việc gì làm muội thường xuyên thêu thùa may vá, việc này muội có thể hỗ trợ."
"Được, chờ cửu tẩu cắt xong, sẽ để cho Hàm Nguyệt của chúng ta tự tay thực hiện."
Tiểu cô cùng tẩu tử hai người ở trong sân nhà trọ mày mò đám vải dầu.
Nữ quyến nhà họ Mặc ở trong phòng đều không biết phải làm sao.