"Lê dân chúng sinh thiên hạ chờ đợi ban phúc...
Dứt lời, chỉ thấy Viên Thanh đạo trưởng vung nhẹ phất trần trong tay nghênh ngang rời đi.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trốn trong bóng tối thấy đã đạt được hiệu quả mong muốn, cũng trở về phủ Thượng thư trong ánh trăng.
Đây chính là cách Hách Tri Nhiễm xin Viên Thanh đạo trưởng thúc đẩy sự việc.
Viên Thanh đạo trưởng vốn chỉ muốn nhắc nhở Thuận Vũ Đế một phen, chứ không nghĩ tới muốn kiến tạo tế đàn gì đó, kết quả nghe nói ngọc tỷ ở trong tay Hách Tri Nhiễm, đây quả thực chính là trợ lực lớn nhất với ý trời mà bản thân ông ta cho rằng.
Bởi vậy, ông ta không hề do dự đồng ý yêu cầu của Hách Tri Nhiễm, có thể nói hai người hợp tác không chê vào đâu được, cũng để ngọc tỷ xuất hiện trước mắt mọi người bằng cách có lợi nhất.
Hôm nay Nam Vũ nhận được, cũng coi như là một sự vui mừng ngoài ý muốn đối với hắn ta.
Sau khi đưa Thuận Vũ Đế hồi cung, Nam Thụy bèn kéo hắn ta lại chân thành chúc mừng, hai huynh đệ tình cờ trùng hợp hẹn nhau đi tìm Mặc Cửu Diệp chia sẻ tin tốt này.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp mới chuẩn bị tiến vào không gian nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng nói chuyện của Hách Thượng thư.
Vì bọn họ là ẩn giấu thân phận tới kinh thành, Hách Thượng thư có đặc biệt dặn dò không cho phép bất kỳ người nào lại gần viện tử bọn họ cư trú, mặc cho là hai vị vương gia tới đây, cũng sẽ là ông đích thân dẫn người sang đó. Hách Thượng Thư rất có cảm khái với chuyện của ngày hôm nay, vốn định cùng mấy người thảo luận một phen, nhưng nghĩ đến những người trẻ tuổi này ở chung, một lão đầu như ông tham dự vào dễ dàng khiến người ta phản cảm, bèn biết điều rời khỏi.
Hôm nay Nam Vũ có vẻ càng phấn khởi, vì hắn ta nằm mơ cũng không ngờ tới, mục tiêu lớn nhất của mình lại thực hiện một cách dễ dàng như thế.
Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, Nam Vũ không hề che giấu cảm xúc của mình, cao giọng cười ha hả.
"Ha ha ha... Cửu công tử, không ngờ sự việc còn thuận lợi hơn dự đoán của ta, chắc hẳn ngươi đã nghe Thượng thư đại nhân nói, ông trời lại chiếu cố ta như thế."
Mặc Cửu Diệp chắp tay: "Chúc mừng thái tử."
Nam Thụy ở một bên vui mừng nở nụ cười nhìn mọi thứ trước mắt, tuy lần này hắn †a vào kinh năng lực có hạn, nhưng cũng xem như giúp được Mặc gia một ít, còn có thêm một phần tình thân huynh đệ, đối với hắn ta, chuyến đi này cũng coi như thu hoạch tương đối phong phú.
Mấy người trêu chọc một phen, Mặc Cửu Diệp tiến vào vấn đề chính trước.
"Nếu chuyện của kinh thành đã định, ta và nội tử cũng dự tính ngày mai xuất phát quay về Tây Bắc."
Không hề nghi ngờ, mặc dù Mặc Cửu Diệp không nói, Nam Vũ cũng sẽ thúc giục hắn mau chóng trở về, hơn nữa dọc đường cũng không thể chậm trễ tí nào.
"Chuyện này xác thực phải nhanh chóng đưa lên nhật trình, sáng mai người tuyên chỉ đã ra roi thúc ngựa chạy tới Tây Bắc."
Ý của hắn ta rất rõ ràng, hiện giờ người Mặc gia còn không biết tình hình cụ thể trong kinh thành, chắc chắn cũng không biết chuyện Mặc Cửu Diệp đồng ý trở về triều đình, lỡ như quan truyền chỉ tới Tây Bắc mà Mặc Cửu Diệp không có ở đó, người Mặc gia không hiểu chuyện gì thì không hay rồi.
Thật ra, Nam Thụy rời khỏi Tây Bắc lâu như vậy, cũng rất nhớ Đức phi.