Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Siêu ước lượng trong lòng n.g.ự.c tràn đầy một đại bao ngân nguyên bảo, cười nói: "Có số bạc này, cả nhà của Cửu gia không cần lo lắng cho tương lai nữa."

Vương Đại Lực cũng phụ họa theo: "Ha hả... Tên cẩu quan làm Cửu gia khó xử nhất định phải trả giá thật lớn."

Hiện tại, người Mặc gia đã không còn mang thân phận phạm nhân bị lưu đày và đám người Lương Hạo cũng không cần phải tiếp tục lẩn trốn nữa.

Đám người tiến vào thôn Tây Lĩnh, tìm kiếm một lát. Cuối cùng, bọn họ cũng đã tìm ra người Mặc gia ở phía chân núi.

Bởi vì chuyện của Mặc Trọng Viễn, lúc này người Mặc gia còn chưa có nghỉ ngơi. Mọi người đang quây quần ở trước một đống lửa, hy vọng có thể nhận được tin Mặc Trọng Viễn tỉnh lại càng sớm càng tốt.

Vì vậy, đám người Lương Hạo rất dễ dàng tìm được nơi đặt chân của người Mặc gia.

Mặc Sơ Hàn đã sớm nghe được tiếng bước chân, hắn ta cảnh giác xem xét.

Kết quả là hắn ta phát hiện ra đám người Lương Hạo nên mang theo bọn họ cùng tới đây để sưởi ấm.

Không thấy Mặc Cửu Diệp đâu, Lương Hạo liền dặn dò giao toàn bộ tiền tài cho Mặc Sơ Hàn.

Chỉ thấy một đống lớn vàng bạc châu báu, thỏi bạc và ngân phiếu bị vứt ở trên mặt đất.

Toàn bộ người Mặc gia đều mở to hai mắt ra nhìn.

Mặc Sơ Hàn có chút khó hiểu dò hỏi: "Lương Hạo, các ngươi đang làm gì vậy?"

Lương Hạo có chút đắc ý nói: "Bát gia, các huynh đệ của ta không chịu nổi đức hạnh của Thôi Huyện thừa nên chúng tôi vừa mới đi dạo một vòng ở trong nhà của hắn ta." Nghe thấy vậy, Mặc Sơ Hàn cười.

"Mấy người các ngươi thật là, nếu sớm biết như vậy, ta cũng đã ở lại Dõan Thành rồi, còn có thể đi xả giận cùng với mọi người nữa."

Tống Siêu nghe vậy, nghiêng người về phía trước, thì thầm với hắn ta bằng âm lượng chỉ có hai người nghe được: "Bát gia, người còn chưa biết đâu, chúng ta vừa mới cắt phăng gốc rễ con cháu của tên cẩu quan kia..."

Trong lúc nói chuyện, Tống siêu còn tay khoa tay múa chân một chút, trong mắt còn toát ra dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa nữa.

Mặc Sơ Hàn lắc đầu bật cười: "Ha hả... Mấy người các ngươi thật đúng là..."

Nữ quyến Mặc gia thấy hai người thì thầm, đều có chút tò mò về lời nói của bọn họ.

Trong lòng Bát tẩu nghĩ không biết là chuyện gì mà có thể làm phu quân thoải mái cười trong tình huống như thế, có cơ hội nàng ấy nhất định phải hỏi rõ mới được...

Lương Hạo nhìn quét một vòng xung quanh. Nếu Cửu gia có mặt ở đây thì sau khi nghe được tiếng của mấy huynh đệ, nhất định sẽ qua đây ngay. Kết quả, bọn họ đã quay lại một lúc lâu rồi mà cũng chưa thấy bóng dáng của Cửu gia đâu cả.

"Bát gia, Cửu gia không có ở đây hay sao?"

Đối với chuyện tìm được Ngũ ca ở thôn Tây Lĩnh, Mặc Sơ Hàn cảm thấy không cần phải giấu giếm với mấy tên thuộc hạ trung thành này.

Vì thế, hắn ta kể sơ lại chuyện phát hiện ra Mặc Trọng Viễn ở đây và cũng giải thích là bây giờ Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đã ở lại đó để chăm sóc cho Ngũ ca.

Đám người nghe vậy, toàn bộ đều trừng lớn hai mắt.

Chuyện này cũng quá khó tin rồi...

Đầu tiên là Bát gia từ cõi c.h.ế.t trở về, sau đó là Tam gia và bây giờ Ngũ gia cũng còn sống.

Chẳng lẽ toàn bộ nam nhi của Mặc gia đều còn sống hay sao?

Nghĩ tới đây, Lương Hạo dùng sức lắc lắc đầu. Chuyện này không thể nào xảy ra được. Lúc trước, Lục gia và Thất gia chết. Sau khi hai người đó được người ta nâng về nhà, hắn ta đã đích thân đi kiểm tra t.h.i t.h.ể và còn giúp bọn họ lau vết m.á.u khô ở trên mặt nữa mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK