Hai người chăm chú nhìn xuống.
Đây không phải là tẩm cung của Hoàng hậu, mà là nơi mà các phi tần thường đến để thỉnh an, nói trắng ra đây là sảnh ngoài của Hoàng hậu.
Lúc này trong phòng đã sáng đèn.
Hoàng hậu mặc thường phục ngồi vào vị trí ở giữa trên cùng, nhìn chằm chằm vào vài người trước mặt với vẻ mặt không vui.
"Ngươi nói coi hôm qua bổn cung phái người tới Thượng Thư phủ sao tới giờ vẫn chưa trở về?"
Bà ta vừa dứt lời, một tên thái giám mặc y phục tổng quản lập tức quỳ xuống.
"Nô tài vừa phái người đi đến chỗ của tiểu Lưu xem, ở đó căn bản không có ai cả."
Hoàng hậu nghe vậy tức giận đứng dậy, một tay đập mạnh xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
"Trương Đức Phúc ngươi to gan, chuyện lớn như vậy, nếu ta không hỏi, ngươi thế mà dám giấu ta?"
Trương Đức Phúc sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, hướng về Hoàng hậu mạnh mẽ dập đầu.
"Hoàng hậu nương nương, xin hãy bớt giận. Nô tài từ sáng nay đã dẫn người đi hỏi tung tích ngọc tỷ của Hoàng thượng, hắn vừa mới rời khỏi mật thất.
"Ngươi có thể hỏi được tung tích của ngọc tỷ sao?"
Nhắc đến ngọc tỷ, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thuận Vũ Đế không phải là một vị hoàng đế tốt không có cần chính và thương dân, theo lý mà nói, ngoại trừ tảo triều buổi sáng, thì sẽ ở trong ngự thư phòng làm việc. Tuy nhiên, vì sự lười biếng của ông ta nên ngự thư phòng trong hoàng cung chỉ là vật trang trí.
Nhiều nhất lúc lên triều có tâm huyết, còn không là xem tấu chương ở trong tẩm cung của mình.
Vì vậy rất nhiều người đều biết, ngọc tỷ của Thuận Vũ Đế được đặt trong cung điện của ông ta.
Mặc Cửu Diệp với Hách Tri Nhiễm mới vừa kiểm tra cung điện của Thuận Vũ Đế, cũng không phát hiện ra được tung tích của ngọc tỷ, cho rằng bị Hoàng hậu lấy đi mất rồi.
Thật không ngờ, Thuận Vũ Đế lại còn giữ lại một cánh tay như vậy, khó tránh được Hoàng hậu đã nắm giữ được một nửa triều đình ở trong tay, kết quả còn giậm chân tại chỗ không có hành động gì kế tiếp.
Có lẽ vì chậm chạp không tìm được nguyên nhân ngọc tỷ bị mất nên tính khí của Hoàng hậu trở nên cực kì nóng nảy.
Bà ta cũng biết Tiểu Lưu không biết được tin tức chuyện này cũng không thể trách được Trương Đức Phúc.
"Được rồi, ngươi đứng lên trước đi! Cùng bổn cung nói chuyện một chút việc sao nhà ngươi có thể hỏi được ra tung tích của ngọc tỷ."
Trên trán Trương Đức Phúc lần nữa đổ mồ hôi, hắn ta nơm nớp lo sợ nói: "Dạ bẩm... bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài vô dụng.
Vì muốn đem đến cho Hoàng thượng một đòn ra oai phủ đầu, nô tài sai người mang Tề Trường Thuận rời khỏi ông ta, chỉ như vậy, Hoàng thượng cũng không có ý định nói gì cả..."
Hoàng hậu tức đến nỗi nổi gân xanh, siết chặt lấy nắm đấm.
"Hừ! Thật không ngờ cả đời ông ta vô dụng, đến lúc này lại trở nên cứng rắn như vậy."
Dứt lời, bà ta sải bước đi về phía cửa. "Hôm nay bổn cung sẽ đích thân gặp ông ta, muốn nhìn một chút xem từ lúc nào mà xương của ông ta lại trở nên cứng rắn như vậy."
Trương Đức Phúc thấy Hoàng hậu đi ra tới cửa, vội vàng giao việc cho mấy tên thái giám rồi vội đi theo.
Vừa mới bước chân ra tới cửa, thì có một tên ám vệ cả người mặc đồ màu đen xuất hiện trước mặt bà ấy.
Ám vệ quỳ một chân trên đất, hai tay giơ một tấm giấy đưa đến trước mặt Hoàng hậu.
"Hoàng hậu nương nương, đây là thứ mà Thừa tể tướng yêu cầu thuộc hạ đưa tới."