Nam Kì suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, nếu không phải nể nang Mặc Cửu Diệp, hắn ta sẽ không chút do dự g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân đáng ghét này.
Hách Tri Nhiễm phớt lờ ánh mắt tràn đầy sát khí của Nam Kì, từ từ lấy ra một gói giấy nhỏ từ tay áo.
Nàng mở chiếc gói giấy nhỏ ra, thấy bên trong có thứ bột màu trắng.
“Kì Vương điện hạ đã từng nghe nói qua loại độc dược tên là Thất Nhật Đảo chưa?”
Nam Kì không thể tin chỉ vào gói bột thuốc, hỏi: "Đây là Thất Nhật Đảo à?”"
Loại độc Thất Nhật Đảo này ở Đại Thuận rất quý giá, đây tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất để g.i.ế.c người vô hình tốt nhất.
Cái gọi là Thất Nhật Đảo này, đúng như tên gọi, bất cứ ai bị trúng loại độc này đều sẽ không cảm thấy trong cơ thể có bất kỳ khó chịu nào, cho đến ngày thứ bảy c.h.ế.t đi cũng sẽ không có dấu hiệu gì.
Ngay cả đại phu cũng không thể tìm ra nguyên nhân cái chết.
Nghĩ đến đây, lòng Nam Kì còn sợ hãi, nếu chính mình thật sự trúng độc này, nhất định sẽ chết...
Hách Tri Nhiễm không trả lời thẳng mà hỏi: "Nếu như ta vừa mới bỏ loại bột thuốc này vào ly rượu của người, thì ai có thể biết người đã c.h.ế.t trong tay ta?"
Dừng một chút, Hách Tri Nhiễm nói tiếp: "Nếu như phu quân của ta không nghĩ tới tình nghĩa huynh đệ giữa các người, người cho rằng mình còn có thể sống đến ngày thứ tám sao?"
Kỳ thật gói bột thuốc trong tay Hách Tri Nhiễm chỉ là bột mì thông thường, nàng quả thật đã từng nghe nói đến Thất Nhật Đảo, nhưng nàng không tự mình pha chế được. Hơn nữa, nàng còn nghe nói loại độc dược này cực kỳ quý giá, thậm chí còn đến mức có người ra giá cao nhưng không có người chịu bán.
Nàng làm như vậy chỉ để cho Nam Kì biết rằng bọn họ không có ý định g.i.ế.c hắn ta, chứ đừng nói đến việc lan truyền bí mật của hắn ta.
Mặc Cửu Diệp tuy không biết Hách Tri Nhiễm lấy Thất Nhật Đảo từ đâu ra, nhưng thừa cơ nói:
"Với năng lực của ta, muốn người ăn vào Thất Nhật Đảo im hơi lặng tiếng cũng không khó khăn gì.
Nhưng nghĩ đến tình nghĩa trước đây của chúng ta, hôm nay ta tha cho người một con đường, ta hy vọng người cũng sẽ làm như vậy."
Sau khi nghe hai người nói, Nam Kì đành phải xem xét lại độ tin cậy giữa hắn ta và Mặc Cửu Diệp.
Bất kể phân tích nó từ góc độ nào, Mặc Cửu Diệp đều nói sự thật.
Trước hết, hắn ta biết rất rõ về Mặc Cửu Diệp, Mặc Cửu Diệp là quân tử ngay thẳng và trung thực.
Hắn sớm đã biết bí mật của mình, hơn nữa cũng không tiết lộ một chút nào cho người ngoài.
Điều này không chỉ cho thấy Mặc Cửu Diệp đang bảo vệ hắn ta, mà còn cho thấy người hoán đổi với hắn ta quả thực không phải Mặc Cửu Diệp.
Về phần đã xảy ra chuyện gì, Nam Kì không cách nào biết được, về sau chỉ có thể tiếp tục điều tra.
Hiện tại Mặc Cửu Diệp đang nắm giữ Thất Nhật Đảo có lợi như vậy, vừa rồi cơ hội tốt như vậy, nhưng hắn lại không có ra tay với mình.
Tất cả những điều này đều đã làm rõ một vấn đề: Mặc Cửu Diệp rất trân trọng tình huynh đệ mà họ từng có.
Một lúc lâu sau, Nam Kì mới chậm rãi đứng dậy, tự tay mở cửa.
"Đi thôi! Ta hy vọng hai người có thể quên những gì đã xảy ra ngày hôm nay." Lời nói Nam Kì tuy đơn giản, nhưng hai người đều có thể hiểu được, sau này hắn ta sẽ không ra tay với Mặc Cửu Diệp nữa.
Mục đích của chuyến đi này đã đạt được, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp bước ra khỏi gian phòng mà không hề lưu luyến.