"Vương gia là dự tính để bọn ta lấy thân phận gì quản lý đất phong giúp ngươi đây?" Phương Truyền Châu từ đáy lòng là đồng ý, nhưng ông ta cũng biết rõ ràng thân phận của mình, tuy ông ta cũng nghĩ được cách giống như Mạnh Hoài Ninh, nhưng ông ta cảm thấy vẫn là Mặc Cửu Diệp nói ra lời này tốt nhất.
"Sau đó ta sẽ viết thư cho hoàng thượng, nhờ người sai người lật lại án giúp hai vị thúc thúc, trước khi hai vị thúc thúc rửa sạch tội danh, chỉ đành thiệt thòi hai người tí."
Tuy Mặc Cửu Diệp không nói rõ thiệt thòi bọn họ phải như thế nào, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ.
Tạ Thiên Hải tỏ thái độ trước: "Vương gia hãy yên lòng, cho dù để ta lấy thân phận quản gia vương phủ để làm những việc này, ta cũng không hề oán trách."
Ở vương triều Đại Thuận, quản gia của quan lại rất có "Quyền lợi" đấy, nói cách khác, chính là sự lợi hại của chó cậy thế chủ.
Bởi vậy, quản gia của những gia đình quyền quý tại vương triều Đại Thuận, là tồn tại mà rất nhiều người giận nhưng không dám nói gì, một cẩu nô tài cũng khoa tay múa chân khắp nơi, khiến người ta khinh thường nhưng lại không thể trêu chọc, thanh danh tốt cực ít.
Nếu như Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải muốn giúp Mặc Cửu Diệp tạm thời quản lý công việc đất phong, rất có thể phải chịu tiếng xấu chó cậy thế chủ.
Thế thì sao?
Trong lòng của hai người, kể cả người nhà của bọn họ, từ khi bắt đầu lưu đày thì đã dự định hành động theo Mặc gia, nếu như không có Mặc gia trợ giúp, đừng nói có thể sống sót đến Tây Bắc hay không, cho dù sống sót tới Tây Bắc, bọn họ cũng sẽ sầu muộn vì kế sinh nhai.
Tuy hiện giờ bọn họ đã không còn là mệnh quan triều đình gì nữa, nhưng dựa vào sự chăm sóc lâu nay của Mặc gia, cuộc sống của bọn họ cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Bọn họ là lão bách tính bình thường, thậm chí còn không bằng thân phận phạm nhân lưu đày của dân chúng bình thường, có thể sống ngày tháng cơm áo không thiếu, thậm chí còn có thể nhà có dư lương thực, đây là việc từ khi bọn họ rời khỏi kinh thành chưa từng dám suy nghĩ.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội báo đáp Mặc gia, hai người thật sự dốc hết sức, quản gia thì sao chứ?
Có thể làm việc cho Mặc gia, đừng nói quản gia, dù là gia đinh thì bọn họ cũng làm...
Mặc Cửu Diệp thấy hai người hoàn toàn không do dự thì biết mình và tức phụ không có nhìn lâm người.
"Như thế thì đa tạ hai vị thúc thúc rồi."
Mặc Cửu Diệp nói xong, dẫn theo hai người đi tới trước mặt đám quan viên địa phương.
Trước mắt Mạnh Hoài Ninh vẫn chưa có thể thu xếp chứng cứ phạm tội của tri phủ cho hắn, Mặc Cửu Diệp cũng không thể nói lung tung.
"Lưu tri phủ làm quan bất lợi, tạm thời bãi miễn xử lý sau."
Hắn nói xong, mời Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải đến bên cạnh mình.
"Từ hôm nay trở đi, hai vị này chính là quản gia vương phủ ta, lúc bổn vương xuất chinh, tất cả công việc trong đất phong do bọn họ phụ trách."
Lúc này tri phủ đã đờ người ra, ở trước mặt Mặc Cửu Diệp, ông ta xác thực chột dạ.
"Vương gia, hạ quan biết sai rồi, người có thể cho ta thêm một cơ hội không?"
Đối với loại người này, Mặc Cửu Diệp làm biếng quan tâm, cho ông ta thêm một cơ hội chỉ có thể làm mình ngột ngạt.
Hắn vung tay lên: "Đưa xuống."
Chỉ phút chốc thì đã có người bước lên kéo tri phủ đi. Các quan viên khác ngoài một hai người cảm thấy không thẹn với lương tâm ra, mấy người còn lại xôn xao cúi đầu không dám nhìn Mặc Cửu Diệp.