Trái bắp tổng cộng trồng hết sáu mươi mẫu, trọng lượng bắp tươi được Đường Minh Duệ vận chuyển đi vốn chính là gấp mấy lần hạt giống bắp đã được tách hạt đó, bởi vậy, Mặc gia còn có rất nhiều bắp dư lại.
Mặc gia tượng trưng giữ lại một ít cho người trong nhà ăn, còn lại toàn bộ bán cho quan phủ làm hạt giống dùng cho sang năm.
Cân nặng xong, Mạnh Hoài Ninh tổng cộng thu mua năm vạn cân hạt giống bắp của Mặc gia, những thứ này cũng đủ số lượng cho bách tính Doãn thành trồng trọt vào năm sau.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trồng bắp, vốn chính là muốn tiếp tế cho dân chúng xung quanh, tất nhiên sẽ không thu quá nhiều ngân lượng của Mạnh Hoài Ninh.
Kết quả Mạnh Hoài Ninh lại không cho giải thích, giao toàn bộ ngân phiếu do Đường Minh Duệ tài trợ cho Mặc Cửu Diệp.
"Cửu ca, ta biết giá trị của bắp cao, ta chỉ có bấy nhiêu, còn là do ông chủ Đường tài trợ, nếu như không đủ, chờ sang năm quan phủ có nhiều thuế thu hơn, ta sẽ từ từ trả lại cho người."
Giọng điệu của Mạnh Hoài Ninh hơi gấp rút, cứ như lo lắng vịt đến miệng sẽ bay mất.
Mặc Cửu Diệp cũng không có ý định thu hắn ta nhiều bạc như vậy, đúng lúc hắn chuẩn bị tính toán lại kỹ càng trước mặt Mạnh Hoài Ninh, Mạnh Hoài Ninh đã nhanh chóng chuồn đi, kêu gọi hạ nhân vận chuyển hạt giống bắp tới kho lương thực với tốc độ nhanh nhất.
Trong mắt Mặc Cửu Diệp, dáng vẻ vội vàng của hắn ta giống như đã chiếm được hời gì đó, sợ rằng người ta tới tìm hắn ta đòi lại...
Tuy Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải với lại Hồ Thông chỉ trồng một ít bắp theo Mặc gia, nhưng giống như khoai lang, bọn họ đều giữ lại cho người nhà ăn, sẽ không lấy ra ngoài làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của Mặc gia.
Các dân làng ngưỡng mộ Mặc gia, cũng trách lúc trước mình không có tầm mắt, không tin tưởng Mặc gia có thể trồng ra lương thực tốt như vậy.
Bọn họ đều là người chất phác thành thật, trước kia Mặc Cửu Diệp cũng từng nói cho bọn họ trồng trọt thử xem, chỉ là không ai dám thử.
May mắn là, người Mặc gia khẳng khái rộng lượng, huyện lệnh đại nhân lại là một vị quan tốt yêu dân như con, thu mua hạt giống bắp để bọn họ sang năm trồng trọt.
Tuy trễ mất một năm, nhưng dù sao cũng là vì bản thân nhát gan không dám thử sự vật mới mẻ tạo thành, mọi người cũng chỉ là ân hận với việc mình không có can đảm, chứ không có nổi lên tâm lý đố ky gì với Mặc gia.
Mặc Cửu Diệp chỉ lo bận rộn xử lý chuyện nhà mình, trong ruộng không chỉ bắp chín, còn có những cây trồng khác cũng lần lượt chín muồi.
Liên tục bận rộn nửa tháng, cuối cùng công việc ngoài ruộng cũng hoàn thành gần xong, hắn cũng bắt đầu xây dựng lều lớn theo phương pháp của Hách Tri Nhiễm.
Thật ra xây lều lớn muộn tí cũng được, chỉ là mấy ngày nay Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp chậm trễ chưa nhận được tin tức từ kinh thành, hơi đứng ngồi không yên.
Bọn họ dự tính sớm ngày thu xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, lên đường đi kinh thành xem thử.
Mặc Cửu Diệp bận rộn công việc dưới ruộng, Hách Tri Nhiễm cả ngày ở nhà trông con.
Nói là trông con, chỉ có đến buổi tối, người làm mẫu thân như nàng mới có thể để hai hài tử yên ổn ở lại bên cạnh nàng.
Ban ngày, Hách phu nhân và Mặc lão phu nhân là số một, một tổ mẫu một ngoại tổ mẫu, hận không thể lúc nào cũng nhìn thấy hai tiểu bảo bối.
Trụ Nhi và Minh Châu đều uống sữa bột, lúc cho b.ú sữa cũng không cần Hách Tri Nhiễm động tay, hai lão thái thái đã giải quyết toàn bộ.