“Không, không, không. Công việc nặng nhọc gì hai chúng ta cũng có thể làm, đến Mặc gia, cửu phu nhân cứ coi chúng ta như nha hoàn mà tùy ý sai khiến.
Lan Nhi không có kỹ năng lớn lao gì nhưng cho dù đi theo ai cũng có thể trung thành, xin cửu phu nhân đừng ghét bỏ ta.”
Ngọc Nhi cũng đảm bảo: “Cửu phu nhân, ta cũng sẽ làm việc, hứa sẽ không làm ngài khó xử.”
Sau khi Hách Tri Nhiễm gõ gõ xong, lại nói: “Chi cần các ngươi không có suy nghĩ xấu thì ta sẽ không đối xử tệ với các ngươi.”
Chuyện của hai người tỳ nữ tạm thời đã được sắp xếp ổn thỏa, Hách Tri Nhiễm mới đi đến bên giường để kiểm tra tình hình của tứ ca và thất ca.
Mặc Cửu Diệp đoán rằng thê tử mình có thể sẽ dùng một số phương pháp đặc biệt để đánh thức hai huynh đệ này, hắn xua tay với Lan Nhi và Ngọc Nhi, yêu cầu họ đi ra ngoài trước.
Bởi vì từ khi cứu được về thất ca đã hôn mê, Hách Tri Nhiễm thử dùng kim bạc đ.â.m vào mấy huyệt vị trên người thất ca.
Sau gần năm phút, đầu tiên là hai mắt thất ca bắt đầu có phản ứng.
Chỉ thấy mí mắt hắn ta khẽ nhúc nhích, ngay sau đó trên mặt cũng có biểu cảm đau đớn rất yếu ớt.
Mặc Cửu Diệp nôn nóng bước lên phía trước gọi người: "Thất ca, thất ca, huynh tỉnh lại đi."
Mặc Nguyên Sách cảm thấy choáng váng, nghĩ rằng mình đã chết, nhưng lại nghe thấy giọng nói của cửu đệ.
Hắn ta cũng không tự chủ mở to mắt mà lẩm bẩm nói: "Cửu đệ? Cửu đệ, nói cho mẫu thân, ta là nhi tử bất hiếu, không thể ở bên cạnh người báo hiếu, còn để người phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
"Thất ca, ta là Cửu Diệp đây, mẫu thân rất khỏe, nếu mẫu thân biết tin huynh vẫn còn sống thì người sẽ rất vui mừng."
"Đệ nói ta còn sống?" Hiển nhiên Mặc Nguyên Sách không tin đó là sự thật.
"Thất ca, thật sự huynh vẫn còn sống."
Nghe được lời khẳng định này, Mặc Nguyên Sách cố gắng mở mắt ra.
Người trước mắt hắn ta không hề quen biết, theo bản năng hắn ta cho rằng đây nhất định là người Nam Cương đang giở trò. Vì muốn có được thứ gì đó từ chỗ hắn ta mà bọn họ đã tìm một người có giọng giống với cửu đệ đến nói chuyện với mình.
"Ha ha.. Người Nam Cương các ngươi thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào."
Lúc này Mặc Cửu Diệp mới nhận ra mặt mình đã bị thê tử hóa trang, thật sự không thể nhìn ra khuôn mặt ban đầu, trên người cũng đang mặc quần áo của người Nam Cương. Như vậy cũng khó trách thất ca không nhận ra hắn.
Hắn vội vàng xé râu giả xuống, đúng lúc Hách Tri Nhiễm đưa tới một cái khăn ướt, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng lau lớp hóa trang trên mặt, sau đó tiến lại gần Mặc Nguyên Sách.
"Thất ca, huynh nhìn kỹ ta đi, ta là Cửu Diệp."
Để cho Thất ca nhìn rõ, Hách Tri Nhiễm còn giơ ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng lên trước mặt Mặc Cửu Diệp, cố gắng làm cho thất ca nhìn rõ hơn.
Lúc này, xem như Mặc Nguyên Sách có thể hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt của Mặc Cửu Diệp.
"Cửu đệ, đệ thật sự là cửu đệ sao?"
Mặc Cửu Diệp thấy thất ca nhận ra mình, hán tử kiên cường lập tức nước mắt ướt khóe mắt.
Hắn kéo Hách Tri Nhiễm đến bên cạnh mình, giới thiệu: "Thất ca, đây là thê tử của ta, thiên kim nhà Hách Thượng Thư, Hách Tri Nhiễm." Mặc Nguyên Sách nghe thấy lời này thì cảm thấy không hiểu gì.