Giây tiếp theo, Lanny cầm Kinh Thánh trong tay đã đứng trên đỉnh của giáo đường Thành Thánh, tâm mắt nhìn về phía xa xa. Trong ánh mắt ông ta lộ vẻ phức tạp.
Ba người Trương Thác đuổi theo ra ngoài Thành Thánh.
Sau khi trải qua vài lượt truy đuổi, họ hoàn toàn mất đi bóng dáng Mại Lạc trong đám người. Đây cũng là chuyện không còn cách nào. Mại Lạc là cường giả cấp bậc giáo chủ, ông ta đã muốn xen lẫn trong người bình thường mà chạy trốn, muốn bắt được ông ta thì cũng rất khó khăn. Trừ khi thật sự không quan tâm đến bất cứ điều gì, trực tiếp lộ ra sự tồn tại của khí trước mặt người bình thường. Mà cho dù là như vậy, cũng không phải là một lát liền có thể đuổi kịp Mại Lạc.
Ba người Trương Thác chia làm ba hướng tìm kiếm. Sau khi tìm kiếm một vòng, lại tụ tập về một chỗ.
Deondre lấy điện thoại ra, nói với Trương Thác và Đông Phương Vân Khởi: “Vừa nhận được tin tức, Mại Lạc đã ngồi trên máy bay đi về hướng Châu lục phía Tây rồi. Ông ta sợ chúng ta ra tay trên không trung, nên ngồi hàng không dân dụng. Đích đến thì có khả năng là Sossusvlei”“
“Đuổi theo!” Ba người trực tiếp chạy đến sân bay, ở đó có máy bay riêng của Deondre.
Từ chỗ của bọn họ đến Châu lục phía Tây, hành trình chuyến bay chỉ cần bốn tiếng. Khoảng thời gian này, mỗi người đều nghỉ ngơi dưỡng sức trên máy bay.
Vừa xuống máy bay từ Châu lục phía Tây, Deondre liền nhận được một tin tức nặc danh, trên đó có thông tin liên quan đến hành tung của Mại Lạc.
“Xem ra, Conand cũng đứng về phía chúng ta rồi.”
Conand là giáo chủ phụ trách Chậu lục phía Tây của hội Thần Ẩn. Có thể điều tra ra hành tung của Mại Lạc rồi lại gửi cho Deondre, cũng chỉ có thể là ông ta.
Trương Thác vội vàng hỏi: “Hiện tại Mại Lạc đang ở đâu? Ông ta đã bị thương nặng, không thể cho ông ta quá nhiều thời gian để điều dưỡng”
Đối mặt với cao thủ cấp bậc giáo chủ, Trương Thác cũng không dám thiếu cảnh giác. Loại chuyện này, nếu như có chút sai lầm sẽ khiến rất nhiều người phải chết. Một khi để cho Mại Lạc chạy thoát, vậy thì sau này, đảo Quang Minh của Trương Thác và đám người Lâm Ngữ Lam còn đang ở Đông Hòa, đều có thể chịu sự trả thù của Mại Lạc bất cứ lúc nào.
Hiện tại đã hoàn toàn trở mặt như vậy, Mại Lạc muốn lẻn vào Đông Hòa, ra tay với người bình thường như Lâm Ngữ Lam, căn bản không phải là chuyện gì khó.
“Ông ta không có đi Sossusvlei, đi theo tôi!” Deondre cất điện thoại đi, xác định phương hướng.
Màn đêm buông xuống, một vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời, một khoảng không trên vùng đất sa mạc ở Châu lục phía Tây, tầng mây đang dần dần che khuất đi ánh trăng sáng.
Miệng Mại Lạc phun ra máu tươi, hoảng loạn chạy trốn.
Ba người Trương Thác đuổi theo phía sau ông ta không tha. Nơi này không có một bóng người, bọn họ có thể tùy ý tấn công.
“Mại Lạc tôi xin thề, nếu như không chết, tôi muốn ba người các người nợ máu phải trả bằng máu!” Mại Lạc ngửa mặt lên trời rống to.
“Ông phải chết!” Trương Thác chém ra một kiếm, nhưng lại không chạm đến Mại Lạc.
Tuy rằng trong các giáo chủ, thực lực có mạnh có yếu, đánh nhau liền có thể phân được thắng bại. Nhưng nếu như một người thật lòng muốn chạy, muốn đuổi theo, cũng không đơn giản như vậy.
Mại Lạc thừa cơ chạy vào giữa sa mạc, lại lần nữa xen lẫn vào trong người bình thường. Ban đầu ngày này vốn là một trận đánh phải giết, nhưng dưới sự chạy trốn điên cuồng của Mại Lạc, mà trở thành một trận đánh giằng co.
Suốt thời gian nửa tháng, ba người Trương Thác, từ Châu lục phía Tây, đuổi đến Nam Mỹ, lại đến Bắc Mỹ. Mại Lạc muốn mạng sống, đám người Trương Thác thì căn bản là không muốn để cho ông ta chút cơ hội thở dốc nào.
“Hôm qua tôi đã chém đứt cánh tay trái của Mại Lạc. Mại Lạc đã là dầu khô lửa cạn rồi. Gặp lại ông ta, phải giết!” Đông Phương Vân Khởi tràn đầy tự tin nói.
Châu lục Bắc Mỹ.
Lãnh thổ quốc gia tự do, đây được mệnh danh là cường quốc khoa học kỹ thuật đứng đầu thế giới.