Triệu Tấn Tú toàn thân xụi lơ không kiểm soát được, nhưng hàm răng vẫn cắn chặt cánh tay Tôn Lãm không chịu buông ra, trong mắt hiện lên vẻ điên cưồng.
Loại điên cuồng này mang đến cho Trương Thác một linh cảm không tốt, anh đá ra một cước hình vòng cung vào sườn của Triệu Tấn Tú, điều này khiến cậu ta gãy vài cái xương sườn, nhưng Triệu Tấn Tú vẫn không buông tha Tôn Lãm.
Trương Thác nhíu mày, không dám ép Triệu Tấn Tú ra, hàm răng sắc bén của Triệu Tấn Tú cắn sâu vào cảng tay Tôn Lãm, nếu mạnh mẽ rút ra, nhất định sẽ xé toạc một mảng lớn máu thịt của Tôn Lãm, điều anh có thể làm là thông qua đau đớn để kích thích Triệu Tấn Tú và để cậu ta chủ động nhả ra.
Trương Thác lại đá chân mình lên người Triệu Tấn Tú, lỗ tai, lỗ mũi, kể cả khóe mắt của Triệu Tấn Tú đều chảy ra máu, xương gãy đã dính chặt vào nội tạng của cậu, nhưng cậu vẫn không chịu buông tha, không ngừng kích động.
Với một cú đá, Trương Thác đã đạp mạnh vào lưng Triệu Tấn Tú, liên tục đè bẹp và phát lực.
“AI” Cuối cùng cơn đau dữ dội làm cho Triệu Tấn Tú không chịu nổi, há miệng gào thét.
Ngay lúc Triệu Tấn Tú vừa mở miệng, Trương Thác đã đá bay Triệu Tấn Tú ra xa ba thước, hắn nhìn về phía Tôn Lãm, trên cánh tay của Tôn Lãm có một hàng lỗ máu sắc bén, chấn động.
Mặc dù Triệu Tấn Tú đã bị Trương Thác đá đi, nhưng trên mặt cậu ta không có chút hối hận nào, cậu ta vẫn tươi cười mặc cho Tôn Lãm đang chảy máu.
“Ha… khụ… khụ khụ!”
Phổi chảy máu, một ngụm máu lớn, từ trong miệng ho ra một tiếng.
“Anh biết đấy, người phụ nữ này, đối với tôi, là liều thuốc bổ tốt nhất trên thế giới. Chúng tôi, nhà họ Triệu, đã tìm kiếm máu của 7bảy mươi ngàn người người trong toàn bộ thị trấn của huyện. Máu của cô ấy có thể hòa nhập hoàn hảo với tôi, miễn là tôi ở trong ngày hôm nay được thay thế hoàn toàn bởi dòng máu của cô ấy, sức mạnh huyết thống của tôi sẽ bùng cháy trong tòa nhà lớn này.”
“Chuyện này…”
“Đáng tiếc, cậu không có hút hết nó đi” Trương Thác cùng Triệu Tấn Tú lắc đầu.”
Con ngươi của Triệu Tấn Tú đột nhiên ngưng tụ, cả người hung hăng lao về phía Trương Thác.
“Nhanh như vậy!” Trương Thác giật mình, anh còn không có nhìn rõ động tác Triệu Tấn Tú, người nọ đã tới trước mặt.
Khi Trương Thác nhìn thấy Triệu Tấn Tú giây tiếp theo, anh cảm thấy một cảm giác áp bức mạnh mẽ từ trước mặt cậu ta.
Triệu Tấn Tú vừa đánh Trương Thác một cú đấm dường như ngẫu nhiên, và trực tiếp phá vỡ luồng khí bảo vệ cơ thể của Trương Thác, khiến cú đấm trúng vào cơ thể của Trương Thác.
Một cú đấm có sức mạnh như thế nào có thể phá vỡ luồng khí của cơ quan bảo vệ? Toàn thân Trương Thác bay ra ngoài như một viên đạn đại bác, nặng nề rơi xuống một bức tường, bức tường nứt toác do va chạm dữ dội.
Sau khi Triệu Tấn Tú nắm đấm Trương Thác lên không trung, cậu ta không tiếp tục truy đuổi theo anh, thay vào đó, cậu ta đứng yên nhìn nắm đấm của mình: “Sức mạnh, đây là sức mạnh mà tôi mơ ước. Sức mạnh làm cho Võ đế cũng phải cúi đầu dưới chân tôi, tôi chờ ngày này, đợi hai mươi mốt năm!”
Xương của Triệu Tấn Tú bị Trương Thác đá và gãy xương, bao gồm cả xương sống ở phần trên cơ thể của anh ta.
Lúc này, cậu ta đang đứng co ro ở đó, giống như một con rối bị treo bởi những sợi tơ.
Máu từ thất khiếu của Triệu Tấn Tú không ngừng trào ra, nhưng cậu ta không quan tâm chút nào, vẻ mặt chìm đắm trong vui sướng, có thể cảm giác được sức mạnh trong máu đang sôi trào!
Lực lượng mạnh mẽ này cho Triệu Tấn Tú cảm giác có thể giẫm lên cả thiên hạ, cậu ta nhìn Tôn Lãm nằm trên mặt đất, lại đi tới, lộ ra răng nanh.
Một con hổ dữ vồ từ sau lưng Triệu Tấn Tú, Trương Thác nắm con hổ và con hạc trong tay, và tấn công Triệu Tấn Tú từ hai hướng khác nhau.