Chỉ là, bình yên lâu như vậy rồi, cũng nên đến lúc thanh tẩy một lần nữa Mắt Triệu Chính Khải xuyên qua làn khói nông đậm, mắt nhìn những người của Phản Tổ Minh lao đến, rút lại điếu thuốc trên môi, chắp tay kéo chiếc ghế ra, mặc một cái quần hoa.
Anh ta bước về phía những người đó, dáng vẻ này dường như muốn trực tiếp đón đầu đánh nhau.
Ánh mắt Trương Thác vẫn luôn ở trên người Dương Quốc Hưng. Lúc Dương Quốc Hưng phóng tới tháp truyền thừa, đôi mắt Trương Thác lấp lóe cũng lao theo tới.
Lúc Xương Rồng chiến đấu với Sài Vạn Hoành cũng thỉnh thoảng chú ý đến Trương Thác. Lúc thấy Trương Thác đuổi theo Dương Quốc Hưng liền nhìn Sài Vạn Hoành cười lạnh: “Sài Vạn Hoành, ông còn định ở đây ngăn cản tôi sao?
Nếu còn muốn tiếp tục đấu với tôi chỉ sợ hậu duệ Tây Hạ sẽ bỏ chết ở trong cung điện dưới đất này thôi. Ông cảm thấy, sau khi Dương Đức Phi quay về, chỉ thấy được xác của hậu duệ Tây Hạ thì sẽ như thế nào chứ?”
Lời Xương Rồng vừa nói ra, động tác Sài Vạn Hoành liền chậm lại, ánh mắt nhìn về phái tháp truyền thừa.
Xương Rồng cũng không mượn cơ hội này ra tay, ngược lại còn dừng lại: “Sài Vạn Hoành ông muốn cùng tôi quyết đấu trước hay là đi giải quyết chuyện liên quan đến hậu duệ Tây Hạ? Nếu hậu duệ Tây Hạ chết ở đây, Dương Đức Phi liều mạng giết chết Trương Thác. Với thân phận của Trương Thác, nếu chết trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ toàn bộ giới luyện khí sẽ có không còn ngày bình yên nữa. Không nói những chuyện khác, chỉ nói đến Bạch Giang Nam thôi, cũng đủ làm loạn toàn bộ người của giới luyện khí. Những người theo sau Lục Tiên cũng sẽ liều lĩnh xuất quân. Đến lúc đó tôi xin tặng ông bốn chữ thiên hạ đại loạn”
Sắc mặt Sài Vạn Hoành nghiêm trọng, đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Xương Rồng.
Xương Rồng dang hai tay, nhún vai: “Sao vậy, Sài Vạn Hoành, tôi cho ông cơ hội, ông lại không biết quý trọng sao?”
“Cậu tốt nhất đừng giở trò gì khác” Sài Vạn Hoành cảnh cáo một tiếng, không để ý đến Xương Rồng liền đuổi về hướng tháp truyền thừa.
Dương Quốc Hưng được cô gái tóc vàng bảo vệ, từ cục diện hỗn loạn bên ngoài đi vào tháp truyền thừa. Không gian trong tháp truyền thừa không lớn. Dương Quốc Hưng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trên đỉnh tháp một vỏ kiếm bị xích sắt treo lên.
Trong mắt Dương Quốc Hưng lộ ra sự vội vàng. Chỉ cần cầm được truyền thừa này, tất cả sẽ kết thúc. Cho dù không biết vỏ kiếm này bên trong chứa đựng bí mật gì, anh ta cũng không quan tâm. Anh ta chỉ cần giao thứ này cho Phản Tổ Minh là được rồi.
“Dương Quốc Hưng, nhanh, mau lấy truyền thừa!” Cô gái tóc vàng hài lòng vui vẻ, không ngừng thúc giục.
Nhưng Dương Quốc Hưng bỗng nhiên không còn vội vàng nữa. Anh ta đứng tại chỗ lắc đầu với cô gái tóc vàng.
Tải app truyện hola nhé cả nhà! “Anh còn sững sờ cái gì! Nhanh lên!” Cô gái tóc vàng thấy thế, lần nữa thúc giục.
“Không vội” Dương Quốc Hưng lên tiếng: “Đột nhiên tôi nghĩ rằng, Phản Tổ Minh các người trả thù lao cho tôi có vẻ như hơi thấp, tôi muốn tăng thêm”
“Tăng thêm?” Cô gái tóc vàng sững sờ, sau đó vội vàng hỏi: “Anh muốn cái gì? Bao nhiêu tiền?”
“Không, tôi không cần tiền” Dương Quốc Hưng liếm môi một cái, đôi mắt không ngừng quan sát cô gái tóc vàng, trong mắt tràn đầy lòng ham muốn chiếm hữu: “Tôi muốn cô”
Người phụ nữ tóc vàng sửng sốt trước lời nói của Dương Quốc Hưng, cô ta thực sự không nghĩ tới, Dương Quốc Hưng lại ra điều kiện như vậy vào lúc này.
Người phụ nữ tóc vàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Dương Quốc Hưng đang tùy tiện đánh giá mình.
“Thế nào, bên tôi một đêm là yêu cầu của tôi”” Trong mắt Dương Quốc Hưng chứa đầy dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, anh ta đã tia người phụ nữ này rất lâu, rất lâu rồi.