Sở Trang Nguyên ngồi ở vị trí chính trong phòng khách, bốn gã đệ tử của ông ta, Sở Đồng Ngọc, Toàn Cảnh Thiên, và cả người có vai vế trong nhà họ Sở đều ngồi ở bên cạnh.
“Sư phụ, nhà Đông Phương này là muốn ép chúng ta, giá lương thực như vậy, chúng ta căn bản là không đủ sức!” Sắc mặt Lưu Minh ảm đạm nói.
Sở Trang Nguyên nhìn về phía một người đàn ông trung niên nhà họ Sở: “Sở Nguyên Cương, nói ông đi hỏi thăm kho tư nhân, sao rồi?”
Người tên Sở Nguyên Cương trả lời: “Giá cả của kho tư nhân cũng không rẻ lắm, nhưng vẫn ở trong phạm vi chúng ta có thể chấp nhận được, là giá gấp đôi bình thường”
“Mua đi, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, Lưu Minh, mấy huynh đệ các con cùng đi đi” Sở Trang Nguyên thở dài: “Chúng ta đã nén giận nhiều năm như vậy vẫn có thể sống sót, hiện giờ vào thành Đông Phương, còn có thể bị giá lương thực ép phải rời đi sao!”
Một kho lúa bên trong thành Đông Phương.
Đã trời tối, nhưng đèn đuốc trong kho lúa vẫn sáng trưng.
“Ông chủ Tô, giá lương thực này của ông thật sự không thể rẻ hơn nữa sao?”
Trong kho lúa, mấy huynh đệ Lưu Minh nhà họ Sở, bao gồm cả Sở Đồng Ngọc đang cò kè mặc cả với ông chủ của kho lúa.
Ông chủ của kho lúa là người đàn ông trưng niên bụng phệ mập mạp, người mặc quần áo gấm hoa, trông vô cùng giàu có.
“Giá lương thực này vẫn đắt sao?” Ông chủ Tô hừ lạnh một tiếng: “Người nhà họ Sở các anh đi toàn bộ thành Đông Phương hỏi một chút xem, ở đâu có giá lương thực rẻ hơn chỗ này của tôi? Các anh chê chỗ này của tôi đắt, đi chỗ khác mua đi!”
“Ông chủ Tô, đừng tức giận chứ” Đệ tử lớn nhất của Sở Trang Nguyên Bùi Thư Thù lên tiếng: “Ông cũng biết, những năm gần đây nhà họ Sở chúng tôi cũng không được như ý, bây giờ vừa mới vào thành Đông Phương, có thể nói là vô cùng khó khăn, nhưng mà ông chủ Tô, năng lực của nhà họ Sở chúng tôi, ông cũng biết rồi, bây giờ chỉ kém một chút ở phương diện kinh tế, sớm muộn gì có một ngày nhà họ Sở chúng tôi lấy lại được danh tiếng của quá khứ, có nói là dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó, hiện giờ sớ lương thực này của ông chính là đưa than ngày tuyết với chúng tôi!
Sau này nhà họ Sở chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này của ông chủ Tô”
Ánh mắt ông chủ Tô quan ất mấy người nhà họ Sở, sau đó yên lặng gật đầu: “Nhà họ Sở các anh, đúng là có chút năng lực, nhưng muốn một chốc lấy lại được danh tiếng trước kia, nói dễ hơn làm”
“Ông chủ Tô, ông là người làm ăn, có lẽ mắt nhìn cũng sáng ai khác” Lưu Minh lên tiếng: “Lần này nhà họ Sở chúng tôi có thể vào thành Đông Phương, ngay cả Đông Phương Thiên Luyện cũng không ngăn được chúng tôi, điều này chứng †ỏ sự tự tin và con át chủ bài của chúng tôi, nhà họ Sở chúng tôi vực dậy một lần nữa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Ông chủ Tô lại đắn đo một chút: “Tôi có thể nhận được lợi ích gì?
“Một con đường!” Bùi Thư Thù vươn một ngón tay: “Một khi nhà họ Sở chúng tôi lấy lại được nguyên khí, tôi sẽ dẫn cho ông một con đường, ông chủ Tô, số lương thực này của ông vận chuyển vào trong thành phố, chỉ sợ không dễ dàng đung không, chúng tôi có một con đường, có thể giúp ông lẩn tránh tai mắt của thành Đông Phương, đối với ông con đường này hẳn là không rẻ đúng không?”
Ánh mắt ông chủ Tô sáng lên: “Các anh thật sự có đường đi?”
Ở giới Thần Ẩn, kho lúa bị các thành phố lớn kiểm soát, chỉ có người có quyền, mới có tư cách bán lương thực, nhưng lại phải chiết khấu cho thành chủ, giá cả còn phải theo quy định thống nhất của thành Đông Phương, khó có thể làm giàu.
Mà kho lúa tư nhân, đều sẽ có một hai đường đi riêng của mình, một số lương thực được đưa vào thành phố, tuy rằng chịu không ít nguy hiểm, nhưng lợi ích lại lớn hơn mấy lần.
Trong thời đại mạo hiểm hoành hành này, ai cũng có hai kẻ thù như vậy, ai cũng có lúc bị đuổi giết không dám thò đầu ra, lương thực căn bản là không lo không có chỗ bán.
Đệ tử thứ hai của Sở Trang Nguyên là Mông Quang Hòa tiến lên vỗ vỗ bả vai ông chủ Tô: “Ông chủ Tô, nhà họ Sở chúng tôi ở bên ngoài nhiều năm như vậy vẫn bình an không có việc gì, tất nhiên là có năng lượng nhất định, vấn đề này, ông không cần lo lắng, nhà họ Sở chúng tôi cũng không phải kẻ ác gì đó, giá lương thực này, ông chỉ cần giảm xuống cho chúng tôi ba giá là được, sao hả?”