Hà Minh Huy đứng ở đó, sắc mặt khẽ biến đổi rồi bỗng khôi phục bình thường, anh ta khó chịu nhìn Trương Thác: “Nhóc con, mày là ai, việc này có liên quan gì tới mày?”
“Tôi là ông chủ của Tổ Lâm, nói một câu mà thôi, mấy người có thể làm cái rắm gì tôi, ha ha” Trương Thác cười khan nói.
Chu Ngọc Ninh nghe Trương Thác nói, vẻ mặt hoài nghỉ nhìn Hà Minh Huy sau đó tỏ ra thoải mái: “Cảm ơn nhắc nhở, chẳng qua tôi đã quyết định ở bên anh ta thì sẽ không quan †âm quá nhiều, chỉ cần bây giờ anh ta yêu tôi là được”
“Haizz” Trương Thác thở dài rồi lắc đầu: “Người đẹp, cô thật sự bỏ lỡ một người đàn ông tốt, tính cách của Tổ Lâm thật sự không tệ, cô nên có chút lòng tin với cậu ta chứ”
“Nhóc con, ở đây không có chuyện của mày, cút sang một bên” Hà Minh Huy trừng mắt với Trương Thác: “Một công ty bảo vệ rách nát có tư cách gì đứng trước mặt tao nói chuyện?”
“Tôi nói nè con người của anh sao lại thế, chồng tôi nói mấy câu thôi mà, cũng đâu phải nói với anh” Lâm Ngữ Lam từ phía sau khoát tay của Trương Thác bước lớn đi đến.
Trương Thác nhếch miệng cười, anh cũng có thể nhìn ra được, cái tên Hà Minh Huy này nôn nóng muốn đuổi mình, hiển nhiên là bởi những gì mình nói khiến anh ta hoảng hốt.
Trương Thác cũng có thể nhìn ra được, cái tên Hà Minh Huy này tuyệt đối không phải đã ly hôn, vết hẳn trên ngón tay đeo nhẫn cười của anh ta hiển nhiên chỉ là mới tháo xuống, Có thể thấy rõ điều này qua một số đặc điểm do anh ta thể hiện, trên chiếc cúc áo thứ ba của bộ vest có một vết may nhẹ, vết khâu này hoàn toàn khác với hai chiếc cúc áo kia, kỹ thuật may vá này không phải một người đàn ông như Hà Minh Huy có thể làm được, sau lưng Hà Minh Huy, nhất định có một người phụ nữ vì anh ta mà làm những chuyện này.
Hơn nữa, khi Hà Minh Huy nói chuyện, tay phải sẽ luôn vô thức đặt lên vào ngón áp út của bàn tay trái, thói quen xoay nhãn cưới này rất nhiều người cũng có, mà chiếc nhãn cưới của Hà Minh Huy, sợ là chính ngay trước khi gặp Chu Ngọc Ninh mới tháo xuống thôi, cho nên mới vô ý thức làm ra những động tác đó.
Lâm Ngữ Lam xuất hiện, đôi mắt của Hà Minh Huy liền lóe sáng, trong mắt lộ ra rất rõ ràng vẻ thèm muốn, Hà Minh Huy bất giác nhìn lên cơ thể của Lâm Ngữ Lam, trêu ghẹo nói: “Người đẹp, chồng của người đẹp, có chút không biết điều, người khác đang nói chuyện, là nó tự nhiên chen ngang vào mà?”
“Hớ” Lâm Ngữ Lam cười lạnh lùng một tiếng: “Chồng của tôi nói đỡ cho nhân viên của mình thì đã làm sao? Nếu như anh không có tật giật mình, việc gì không để cho chồng tôi nói chứ?”
“Người đẹp, nói nhiều quá, sẽ gây họa lên trên mình đó.”
Hà Mình Huy khế cười một cái: “Một công ty bảo vệ nhỏ nhoi chớ có một ngày nào đó đột nhiên bị phá sản đó nhé”
“Có bị phá sản hay không sợ là không đến lượt anh lên tiếng” Ánh mắt Lâm Ngữ Lam lạnh như băng nhìn Hà Minh Huy, tiện tay lấy ra một danh thiếp, đặt lên trên bàn: “Ngược lại là Công ty Logistics của anh, chớ có ngày nào đó bị phá sản vậy thì không hay lắm đâu”
Hà Minh Huy ý thức được nhìn tấm danh thiếp của Lâm Ngữ Lam vừa lấy, chỉ là một cái nhìn này lại khiến cho Hà Minh Huy toàn thân khẽ run lên.
Sáu chữ Chủ tịch Tập đoàn Nhất Lâm, sau ba chữ Lâm Ngữ Lam đập vào mắt của Hà Minh Huy, càng khiến cho Hà Minh Huy hít ngược một hơi khí lạnh vào trong.
Cái tên Lâm Ngữ Lam này trong giới kinh doanh Châu Xuyên có người nào không biết chứ?
Chu Ngọc Ninh cũng đồng thời nhìn thấy danh thiếp này, cái tên Lâm Ngữ Lam, cô không quen, nhưng Tập đoàn Nhất Lâm, người ở Châu Xuyên không ai là không nghe nói qua.
Chu Ngọc Ninh biết Tổ Lâm hiện đang làm nhân viên lễ tân cho một công ty bảo an, nhưng lại không ngờ được ông chủ của công ty bản an này lại chính là chồng của Chủ tịch Tập đoàn Nhất Lâm, hơn nữa hôm nay lại còn đứng ra nói giúp cho Tổ Lâm.
Sau khi biết được thân phận của Lâm Ngữ Lam và Trương Thác xong, Chu Ngọc Ninh đột nhiên có chút dao động, sự thật rất có khả năng giống như ông chủ chồng của Chu Tịch Nhất Lâm nói vậy, Tổ Lâm là một người có tiệm năng.
Chu Ngọc Ninh nhìn thấy Hà Minh Huy bên cạnh, rồi lại nhìn Tổ Lâm một cái, giây phút quay đầu lại nhìn Tổ Lâm, Chu Ngọc Ninh đã nhìn thấy chiếc xe điện đang dừng ở bên ngoài sảnh phòng ăn, bên cạnh chiếc xe điện của Tổ Lâm, là chiếc BMW của Hà Minh Huy.
Chỉ nhìn thoát qua thôi, cũng thấy sự trên lệch qua rõ của hai người, khiến Chu Ngọc Ninh hít thở sâu một cái lên tiếng nói: “Tổ Lâm, nếu như anh thật sự là một người đàn ông, có năng lực thì tự mình đứng lên, lấy hạnh đồng thân phận của anh để chứng minh, lấy thu nhập của anh ra để tát thẳng vào mặt Chu Ngọc Ninh tôi đi, đúng, hôm nay Chủ tịch Tập đoàn Nhất Lâm ra mặt nói đỡ cho anh, nhưng anh nên biết, anh chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều nhân viên của Tập đoàn Nhất Lâm mà thôi, loại người giống như anh, Nhất Lâm có rất nhiều rất nhiều!”
Chu Ngọc Ninh nói xong, kéo tay của Hà Minh Huy nói: “Chúng ta đi thôi!”