Không thể phủ nhận rằng Thu Vân và mẹ của cô ấy đều là người lương thiện.
Mẹ của Thu Vân nói với Trương Thác rằng sau khi bà ấy tới Sơn Thành thì vẫn luôn làm cùng một nhà máy với chị cả của bà ấy, cũng chính là bác gái của Thu Vân, công việc là lắp đặt ốc vít. Một tháng chín triệu đồng, nhà máy bao ăn bao ở, cứ thế mà làm rất nhiều năm.
Đoạn thời gian trước, Thu Vân dẫn theo bố của cô tìm tới, mẹ của Thu Vân nghe thấy chuyện ở Châu Xuyên thì xin nhà máy nghỉ dài hạn ngay lập tức, sau đó sắp xếp chỗ ở, chỗ khám bệnh cho bố của Thu Vân.
Mặc dù mẹ của Thu Vân ở Sơn Thành rất nhiều năm nhưng vẫn luôn ở trong xưởng, không hề quen biết ai, cũng không biết bác sĩ nào tốt. Bà ấy tìm bác gái của Thu Vân để bà †a giúp đỡ đi tìm, còn nói chuyện Thu Vân có ba tỷ.
Bác gái của Thu Vân nói với bà ấy rằng đúng lúc mình có quen một bác sĩ không tệ lắm, bảo mẹ của Thu Vân đi thử một chút.
Lúc người bác sĩ kia tới, hỏi thăm tình hình của bố Thu Vân rồi vỗ ngực nói mình chắc chắn một trăm phần trăm có thể trị khỏi, nhưng Thu Vân phải thanh toán tiền thuốc men trước.
Bởi vì thuốc phải nhập khẩu từ nước ngoài, chỉ riêng khoản tiền thuốc men này đã lên tới hai tỷ bảy trăm triệu.
Lúc đó Thu Vân và mẹ cô ấy nghe tỷ lệ chữa trị thành công cao như thế thì vô cùng vui vẻ. Nhưng lúc thanh toán tiền thì vẫn còn có chút do dự, bác gái của Thu Vân nói cứ yên tâm mà thanh toán đi, sẽ không sao đâu.
Bây giờ mẹ của Thu Vân mới yên tâm giao tiền.
Mấy ngày sau hôm thanh toán tiền thì bố của Thu Vân vẫn luôn ở bệnh viện. Ngày nào mẹ của cô ấy cũng hỏi bác gái của cô rằng khi nào thuốc kia mới về.
Bác gái của Thu Vân vẫn luôn kiếm cớ từ chối, nói là bác sĩ kia đã đi nước ngoài rồi.
Đột nhiên có một ngày, bác gái của Thu Vân nói với mẹ cô rằng mình cũng không liên lạc được với bác sĩ kia, để cho mẹ của Thu Vân tự nghĩ cách đi.
Cũng chính là ngày đó, bác gái của Thu Vân đã nghỉ việc ở nhà máy, ngày thứ hai thì bà ta đi mua một chiếc xe có giá gần một tỷ đồng, còn thuê một căn nhà lớn, nghe nói tiền thuê một năm lên tới một trăm triệu.
“Có tìm được bà ta không?” Trương Thác nghĩ ngợi một chút rồi nói Muốn đối phó với loại người này thì không cần tìm chứng cứ gì cả, trực tiếp vu oan giá hoạ là được. Mặc dù có thể là không đòi được tiền lại nhưng chắc chắn loại người này sẽ không xài hết tiền trong một lần. Bọn họ sẽ giữ cho mình một phần lớn để sinh sống.
Mẹ của Thu Vân lắc đầu rồi nói: “Trong khoảng thời gian này chị ấy không nhận điện thoại của tôi. Nhưng tối hôm nay Bác cả của Thu Vân mời ăn cơm, có lẽ chị ấy cũng sẽ đi.
Nhưng chúng tôi không muốn đi, nếu như đi chắc chắn sẽ bị bọn họ chế giêu”
“Dì ơi, tối nay phải đi, để cháu đi chung với mọi người.”
Trương Thác đặt tay lên vai mẹ Thu Vân rồi an ủi.
“Thác, chúng tôi đi tới đó làm gì chứ, đồ ăn ở nhà hàng lớn ngon thì ngon thật, nhưng ngồi đó ăn cảm giác không thoải mái”
“Đi đòi tiền lại” Trương Thác nói với vẻ mặt kiên quyết.
Năm rưỡi chiều, Trương Thác và hai mẹ con Thu Vân ra khỏi bệnh viện rồi đi về phía nhà hàng.
Thu Vân nói cho anh biết là nhà Bác cả của cô ấy làm ăn ở Sơn Thành cũng khá ổn, là một tổng giám đốc của công ty bất động sản nhỏ. Mỗi lần Thu Vân nhìn thấy Bác cả của mình đều sẽ bị dạy dỗ một lần, nói cái gì mà không làm, chưa làm tốt…
Bác cả của Thu Vân cũng có con gái, hơn nữa còn là con gái một nên cảm giác vô cùng hơn người, thường xuyên châm chọc khiêu khích Thu Vân. Vậy nên Thu Vân và mẹ của cô ấy đều không muốn đi gặp nhà Bác cả, huống chỉ trong đó còn có cả bác gái của cô ấy.