Jeffs bước đến trước bàn ăn. Ông nấu ăn đã mấy chục năm nên chỉ cầ dùng mắt cũng phân biệt được trình độ chế biến món ăn, tất cả đều rất hoàn hảo, không có bất cứ món nào nấu quá lửa, huống chỉ là chưa chín kỹ. Lại nhìn món ăn trên bàn, toàn bộ đều được chế biến theo thực đơn có sẵn, sẽ không bao giờ có vấn đề.
Jeffs lắc đầu, nhìn về phía Nermous XIII: “8ẩm đức ngài, chuyện lần này e rằng không chỉ đơn giản là ngộ độc thức ăn, mà là có kẻ đã đầu độc vào thức ăn!”
Đầu độc! Lời nói của .Jeffs khiến sắc mặt Nermous XIII thay đổi. Sắc mặt công chúa Sarah tái mét: “Đầu độc? Kẻ nào có cơ hội đầu độc?”
Nghe vậy, các thành viên hoàng thất trên bàn đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Mễ Thanh.
Chương 488: Chờ
Đột nhiên bị mọi người nhìn chăm chú, Mễ Thanh không khỏi lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch, nhìn sư phụ của mình lắc đầu nói: “Thầy ơi, không phải là em”
.Jeffs im lặng nhìn Mễ Thanh. Ông hiểu rõ học trò của mình, trong lòng chắc chắn không phải Mễ Thanh làm chuyện này. Nhưng bằng chứng đâu? Nếu không có bằng chứng thoát khỏi hiềm nghi thì chuyện này chỉ có thể rơi vào đầu Mễ Thanh.
.effs im lặng suy nghĩ đối sách. Hai ông lão tóc bạc cầm hộp y tế nhanh chóng chạy vào cửa cung điện. Đó chính là bác sĩ mới chạy tới. Hai bác sĩ xông đến trước mặt hoàng tử Charles, không nói câu vô nghĩa nào mà lấy dụng cụ ra khám cho hoàng tử Charles. Mễ Thanh đứng tại chỗ, nín thở chờ đợi.
Lúc này mọi người đều không lên tiếng, nhìn hai bác sĩ làm việc, không dám quấy rầy họ.
Ánh mắt của Nermous XIII rất nghiêm túc. Hai phút sau, hai bác sĩ đồng thời ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn nhau rồi một người khom lưng nói với Nermous XIII: “Bẩm đức ngài, có thể xác định hoàng tử Charles là bị đầu độc. Mặc dù độc tính không mạnh lắm, nhưng cần phải chữa chạy ngay lập tức, không thì sẽ rất khó xử lý!”
“Đúng là có người đầu độc!” Công chúa Sarah lập tức nhìn Mễ Thanh.
“Không phải tôi! Không phải tôi! Không phải tôi!” Mễ Thanh cảm thấy trái tim mình chùng xuống, vô cùng bối rối.
“Không phải cô thì là ai?” Một tiếng quát vang lên từ ngoài cung, sau đó lan rảo bước vào cung điện, nói: “Tiệc tối hôm nay do cô toàn quyền phụ trách, nếu không phải là cô thì còn ai vào đâu? Hèn chỉ tôi lại thấy có mấy người lén lút trong cung điện, thì ra cô đã sớm có mưu đồi!”
Sắc mặt Mễ Thanh trắng bệch, quay sang nhìn lan, sau đó lại nhìn công chúa Sarah, liên tục lắc đầu. Công chúa Sarah nhìn lan: “Cậu nói người lén lút là có ý gì?”
“Bẩm công chúa” lan hơi cúi đầu: “Vừa rồi tôi đã phát hiện Mễ Thanh dẫn theo mấy người Đại Nam xa lạ tùy ý ra vào nơi ở của hoàng thất”
Nơi ở của hoàng thất mà lan nói chính là phòng yến tiệc.
Chẳng qua khi anh ta đổi cách dùng từ thì ẩn ý trong lời nói lại hoàn toàn khác hẳn. Công chúa Sarah nghe xong thì sắc mặt thay đổi, trừng Mễ Thanh: “Cô thật to gan! Ai cho phép cô dẫn người lạ vào nơi ở của hoàng thất chúng ta hả? Chúng là ai?”
“Chỉ… chỉ là bạn bè của tôi” Mễ Thanh muốn giải thích, nhưng vừa nói một câu thì đã bị lan ngắt lời.
“Thưa công chúa Sarah, tôi không cho rằng những người đó chỉ là bạn của Mễ Thanh. Lúc nấy tôi bắt ba người kia, một người Đại Nam còn rõ ràng đe dọa tôi, tôi cho rằng thân phận của họ không đơn giản chỉ là bạn bè” Nói xong, lan thắng lợi nhìn Mễ Thanh. lan đã khẳng định dù Mễ Thanh có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể xoay người được. Vị trí bếp trưởng chắc chắn sẽ thuộc về mình.
“Đưa Charles đi chữa bệnh trước đã” Đến bây giờ Nermous XIII mới lên tiếng. Ông ta vừa lên tiếng, cả hoàng cung đều yên tĩnh. Hai bác sĩ tóc bạc gật đầu, vội vàng kêu hai vệ binh đỡ Charles ra ngoài.
Sau khi hoàng tử Charles được đưa ra ngoài, Nermous XIII nhìn Mễ Thanh: “Cô nói những người kia chỉ là bạn của cô, vậy thì không bằng chúng ta đi nhìn xem những người mà cô gọi là bạn kia tại sao lại xuất hiện ở hoàng cung. .Jeffs, ông cũng đi cùng đi”
“Vâng, thưa đức ngài.” .Jeffs gật đầu.