Trương Thác nhìn dáng vẻ của Lâm Ngữ Lam, thở dài nói: “Thôi được rồi, em đi cùng anh.”
Trương Thác đứng dậy và bước ra khỏi phòng thẳm vấn trước tiên.
Cục trưởng Vi có chút bối rối, nhân vật lớn này thật sự không để tâm đến chuyện lần này, đây là phòng thẩm vấn mà, nói đi là đi luôn.
Lâm Ngữ Lam đi theo sau Trương Thác, cô muốn biết Trương Thác sẽ giải thích như thế nào.
Trương Thác bước đến sảnh của đồn cảnh sát, sự xuất hiện của anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của người quản lý Vương Tử.
“Cảnh sát! Cảnh sát các người làm cái quái gì vậy, ai thả hắn ra ngoài vậy? Còn có hai tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia, bọn chúng là đồng bọn!” Người quản lý của Vương Tử vừa hét lên một tiếng, vừa đưa tay chỉ hai thanh niên mặc trang phục nữ giới ngồi trong góc tường.
Trương Thác vốn đang bình tĩnh, nghe được lời nói của người quản lý Vương Tử, ánh mắt lập tức trở nên quỷ dị, sải bước đi về phía quản lý của Vương Tử.
Sát khí trong mắt Trương Thác, khí thế anh mang theo trên người, dường như khiến nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống rất nhiều, ánh mắt anh giống như dã thú kia khiến người ta thoạt nhìn cũng sợ hãi.
Người quản lý của Vương Tử nhìn Trương Thác đi về phía mình, đột nhiên có chút luống cuống: “Anh… Anh ….
anh muốn làm gì, tôi…cảnh…”
“Cảnh quần què!” Trương Thác siết chặt nắm đấm, anh cũng không để ý nơi này là nơi nào, anh xông tới người quản lý của Vương Tử, đắm vào bụng cô ta một cái.
Với cú đắm này, người quản lý của Vương Tử như bị đông cứng lại, có thể nhìn ra khuôn mặt cô ta biến sắc, cơ thể theo bản năng khom xuống, mặt cô ta lúc này đỏ bừng.
“Trương Thác, anh làm gì vậy!” Lâm Ngữ Lam nhào lên túm lấy Trương Thác, “Đây là đồn cảnh sát! Đồn cảnh sát!”
“Anh Trương, anh đừng kích động, đừng kích động.” Cục trưởng Vi cũng xông lên, chặn giữa Trương Thác và người quản lý của Vương Tử.
Cú đấm của Trương Thác khiến người quản lý của Vương Tử co giật toàn thân, đau đớn đến mức không nói được lời nào. Phải mất nửa phút sau, cô ta mới nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi sẽ kiện anh ta, tôi sẽ tống anh vào tù suốt đời. “
Trong lòng Lâm Ngữ Lam vô cùng lo lắng, đây là đồn cảnh sát, anh ở ngay trước đồn cảnh sát đánh người, đây là tính chất như thế nào chứ. Cho dù dựa vào sức ảnh hưởng của Lâm Thị cũng không thể dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa, người Trương Thác đánh là người quản lý của minh tinh đang rất nỗi tiếng, luật sư của đối phương cũng ở hiện trường, tận mắt chứng kiến cảnh này.
“Anh quậy đủ chưa! Hải! Vẫn chưa đủ phiền phức sao!”
Lâm Ngữ Lam vừa hét vừa nhìn vào mặt Trương Thác.
Trương Thác lắc đầu: “Bà xã, em không hiểu.”
“Em không hiểu, vậy anh làm cho em hiểu đi chứ!” Lâm Ngữ Lam nước mắt ứa ra, nếu bên kia thật sự truy cứu, Trương Thác sẽ ngồi tù rất lâu!
Trương Thác hít sâu một hơi, gật đầu, chỉ vào người quản lý của Vương Tử, nói với cục trưởng Vi: “Cục trưởng Vi, bây giờ ông phải giám sát cô ta, nếu cô ta dám mở.
miệng lần nữa, tôi không dám đảm bảo rằng tiếp theo tôi sẽ làm ra điều gì khiến ông không dám tưởng tượng ra đâu.”
Khi chữ cuối cùng vừa dứt, Trương Thác bất ngờ đấm một cú vào chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn gỗ rắn chắc sụp đổ dưới cú đắm của Trương Thác.
Người quản lý của Vương Tử vẫn định nói điều gì đó độc ác, đành nuốt lời vào bụng.
Cục trưởng Vi lưng cũng toát mồ hôi lạnh, nhân vật lớn này có sức chiến đấu mạnh mẽ, lai lịch đáng sợ. Nếu anh ta thật sự làm ra chuyện gì đó, ông cũng chẳng còn cách nào. Đến lúc đó, người xui xẻo không ai khác lại là chính ông.
Hành động của Trương Thác cũng khiến Lâm Ngữ Lam sững sờ, cô thật sự không thể đoán ra được là loại từ ngữ nào có thể khiến Trương Thác tức giận như vậy.