“Già thì già nhưng lại chơi cùng đám trẻ tuổi mấy người chơi một trận nữa vậy” Quản gia già Pease đặt bình tưới hoa trong tay xuống.
Ai cũng biết rằng Quân vương địa ngục mạnh mẽ có một không hai, còn trẻ mà đã có tiếng tăm lừng lẫy, sừng sững trên đỉnh cao.
Nhưng hiếm có ai biết trong quá trình Quân vương địa ngục thành danh đã trải qua những thứ gì.
Không ai vô duyên vô cớ mà mạnh mẽ, cũng không ai sẽ thuận buồm xuôi gió. Phía sau sự mạnh mẽ sẽ là sự trả giá, đó là thứ người khác không thể thấy được. Càng là kẻ mạnh thì càng phải trả giá nhiều.
Ba năm trước, địa ngục mới được thành lập, mọi người vào kinh đô. Khi ấy bọn họ không mạnh mẽ như bây giờ. Vả lại lúc đó Trương Thác, Bạch Trình, Thiết Tăng Thiên Á, Hải Thần và Alex đều là thành viên của tổ chức sát thủ ngầm.
Năm đó, khi họ vào kinh đô cũng là mùa đông, hành tung của Hải Thần bị người ta phát hiện. Sau khi mấy người Trương Thác vào kinh đô, bọn họ bị người đuổi giết khắp kinh đô.
Một năm ấy, uy danh của địa ngục vẫn chưa truyền ra.
Dưới sự đuổi giết, đám người Trương Thác đều bị thương nặng, bị chắn trong một cái ngõ cụt, đối phương cố ý nhục nhã đám người Trương Thác, để lại một cái lỗ chó và đợi đám người Trương Thác chui ra thì mới bắt lại.
Năm đó đám người Trương Thác chỉ còn một cách duy nhất, sau khi chui ra khỏi lỗ chó thì liều chết tránh được một kiếp.
Sau lần ấy, Trương Thác không vào kinh đô nữa, mà kẻ khi đó bán đứng Hải Thần lại phát triển ở kinh đô như diều gặp gió.
Thế giới ngầm có quy định ngầm rằng Quân vương không thể vào kinh đô.
Trương Thác không vào kinh đô, mối thù này không báo được.
Bây giờ đã qua ba năm, Trương Thác lại vào kinh đô.
Lúc này đây, mọi người đang cầm dao mà đến!
Dưới màn đêm, Đô Thành đầy đèn đóm sầm uất. Dưới những ngọn đèn ấy sắp có gió tanh mưa máu nổi lên.
Đám người Lâm Nhạc Hằng ngồi trong xe vẫn chạy đến vùng ngoại ô phía nam của kinh đô.
Ở thời cổ, vùng ngoại ô phía nam của kinh đô cũng được xem là chốn phồn hoa, đều thuộc về Hoàng gia. Mà giờ đây, vùng ngoại ô phía nam của kinh đô đã phát triển theo hướng khác, có thể nói là lạc hậu rồi nên trái lại giá phòng đã rẻ hơn rất nhiều.
Có một toà biệt thự riêng biệt nằm ở vùng ngoại ô phía nam của kinh đô, có tường cao bao quanh, ít nhất diện tích biệt thự cũng một nghìn năm trăm mét vuông.
Tuy nói giá phòng ở vùng ngoại ô phía nam của kinh đô không thể so với những nơi khác, nhưng có khả năng sở hữu một tòa biệt thự riêng biệt và rộng lớn đến thế ở Đô Thành thì cũng là điều mà suốt cả đời người thường cũng khó mà đạt được.
Xe dừng lại trước biệt thự. Sắc trời đã tối, cổng lớn biệt thự rộng mở.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đứng trước cổng biệt thự, đám người Lâm Nhạc Hằng xuống xe.
“Mấy người tới từ Ngân Châu phải không?” Người phụ nữ liếc mắt đánh giá đám người Lâm Nhạc Hằng.
“Đúng vậy, chúng tôi tới thăm ông Tân” Lâm Nhạc Hằng trả lời một cách khách sáo.
“Đi theo tôi vào” Người phụ nữ liếc mắt nhìn Lâm Nhạc Hằng một cái, sau đó nói: “Những người còn lại đợi ngoài cổng”
Người phụ nữ nói xong thì xoay người vào trong viện.
Lâm Nhạc Hằng liếc nhìn đám người Lâm Thuỳ Hân rồi nói: “Mọi người cứ đợi ở đây chút đi, đừng quá nhạy cảm, quy của của ông Tân rất nghiêm khắc”
“Chúng cháu biết rồi thưa ông, ông mau vào đi thôi” Lâm Thuỳ Hân nói một tiếng.
Lúc này Lâm Nhạc Hằng mới gật đầu, chỉnh trang lại quần áo mặc trên người rồi bước vào trong biệt thự.
Người ở ngoài biệt thự thấy Lâm Thuỳ Hân không động đậy, cũng đứng cạnh xe.
Trong vô tình, Lâm Thuỳ Hân đã biến thành người có sức nặng trong lời nói ở nhà họ Lâm ngoại trừ ông cụ Lâm ra. Lúc nãy, ngay cả ông cụ Lâm cũng thoáng trưng cầu ý kiến của Lâm Thuỳ Hân một chút.
Trong biệt thự, Lâm Nhạc Hằng đi theo phía sau người phụ nữ trung niên kia, đi qua bãi đậu xe có vài chiếc xe hạng sang, vào trong một biệt thự được thiết kế xa hoa. Giữa khu thự rộng lớn có hai căn biệt thự, thể hiện hai phong cách thiết kế trái ngược hoàn toàn là phong cách châu u và phong cách Đại Nam kiểu mới.