Giống như Trương Thác vậy, cho dù bị đánh gọng kìm và ở trong không gian nhỏ hẹp thế này khiến anh không thể né tránh có hiệu quả, hoặc dù bị người ta đá trúng bắp chân, cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng lớn gì với Trương Thác cả, ngược lại người đá trúng anh lúc này lại đau hết cả chân.
Đương nhiên đây cũng là lý do Trương Thác cố ý lơi lỏng, nếu bây giờ anh có suy nghĩ giết chết ba người này, vậy ba người trước mặt hoàn toàn không thể đụng được vào anh.
Trên chiến đấu, giết người và đánh bại người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trước đây khi Trương Thác mới tiếp xúc với thế giới ngầm, anh đụng phải một cao thủ siêu cấp. Lúc đó có người hỏi anh chắc chắn bao nhiêu phần trăm có thể đánh bại đối phương. Câu trả lời của Trương Thác là không có chút khả năng nào, nhưng giết chết đối phương thì chắc chắn bảy phần.
Đây là sự khác nhau giữa giết người và đánh bại người.
Trước giờ, Trương Thác luôn nằm vững kỹ thuật giết người.
Trên sàn đấu lúc này, Trương Thác đang chèn ép đối phương bằng thực lực tuyệt đối.
Sau khi ngăn cản sự tấn công của ba người, Trương Thác cũng bắt đầu phản kích. So với ba người này, việc phản kích của Trương Thác chẳng có bao nhiêu kỹ xảo, chỉ cho người ta cảm nhận được hai chữ, trực tiếp!
Một quyền vung ra rất mạnh, không thể chống đỡ, đánh thẳng vào bụng của đối phương.
Chàng trai mới khi nãy còn giơ nắm đấm với Trương Thác bị anh đánh trúng chỉ cảm thấy nước ói trong dạ dày cuồn cuộn dâng lên, cả người không còn chút sức lực cuộn tròn lại.
Trương Thác lại xoay người vung chân quất lên người muốn dùng đầu gối thúc mình, khiến đối phương ngã lăn. Người cuối cùng ôm bắp chân, ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thác. Ba anh em bọn họ cùng nhau ra tay chẳng những không tạo thành chút uy hiếp nào với đối phương, ngược lại còn để đối phương đánh hai người bên phe mình mất đi khả năng chiến đấu, bây giờ bắp chân của mình vẫn không thể ra sức được.
Sau khi Trương Thác đánh bại hai người nhanh như tia chớp, anh nhìn về phía người thứ ba, hỏi: “Còn đánh không?”
“Đương… Người thứ ba vừa định đáp lời.
“Mở cửa, chúng ta thua!” Người đàn ông trung niên đứng phía sau Hắc Hồng đứng dậy, lớn tiếng nói.
Chàng trai trước mặt Trương Thác tỏ vẻ nản lòng, bọn họ thật sự đã thua rồi, thua hoàn toàn.
Hắc Hồng đứng dậy xoay người nhìn người đàn ông trung niên: “Chưởng môn Bộ Bình, lần này làm phiền ông.”
“Ông Hắc Hồng, đây vốn là chuyện trong võ cổ truyền của chúng tôi nhờ ông làm người chuyển lời trung gian, là Bộ Bình tôi làm phiền ông mới đúng.”
Người đàn trung niên khách sáo một tiếng, ông ta mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen, giày vải đế bằng, cũng có mấy phần phong độ của đại sư.
Bộ Bình đi qua người Hắc Hồng, bước tới chỗ lồng sắt.
Cửa mở, ba chàng trai đỡ nhau đi ra.
“Thầy…”
“Trở về nghỉ ngơi đi, thực lực của đối thủ rất mạnh, không trách mấy đứa. Bộ Bình lần lượt vỗ bả vai ba người, đi vào trong lồng sắt, sau đó chủ động đóng cửa lại. Trận đấu võ của ông ta và Trương Thác chính là ván quyết định thắng thua.
Lúc này người ngoài sàn đấu đã hiểu rõ Trương Thác mạnh đến mức nào, bình tĩnh xử lý sự công kích không có góc chết của ba chàng trai khi nãy, đánh trả nhanh như tia chớp. Một loạt động tác kia thoải mái tự nhiên như đã tập diễn vô-số lần, chẳng khác nào show biểu diễn cả.
Cửa lồng sắt đóng lại, Trương Thác và Bộ Bình đứng nhìn nhau.
Hai tay Bộ Bình chắp sau lưng, nhìn Trương Thác hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu mới bao nhiêu tuổi đã có thực lực thế này, kế thừa người nào vậy?”
Trương Thác cong môi: “Không thây mà nên.”
“Hay cho câu không thây mà nên, theo lý thuyết, cậu cũng xem như một thiên tài, tôi làm tiên bối cũng rất tán thưởng cậu. Nhưng người của cậu giết con trai ruột của tôi, khi nấy lúc đấu võ cậu cũng ra tay có chừng có mực, không nên là kẻ giết người mới đúng.” Bộ Bình đứng tại chỗ, giọng điệu bình tĩnh, lại như đang chất vấn.
“Ha ha.” Trương Thác cười khẽ: “Chuyện lần trước tôi có hiểu một chút, con trai kia của ông ra tay tàn nhẫn, cũng đừng trách người của tôi sẽ giết cậu ta. Nếu cậu ta có thể ra tay chừng mực giống mấy học trò của ông hôm nay thì cũng sẽ không chết thảm.”
Bộ Bình không nói gì, ông ta hiểu rõ lời của Trương Thác, tính cách đứa con trai kia của mình thật sự không đúng, nhưng dù nói thế nào đó cũng là con trai mình, bị người ta giết như thế, sao mình có thể thờ ơ mặc kệ được.
Bộ Bình không lên tiếng, Trương Thác cũng thế, hai người cứ im lặng nhìn nhau như thế.
Khi nãy Bộ Bình có đoán Trương Thác không phải luyện thể mà là luyện khí. Bây giờ ông ta muốn cảm nhận rốt cuộc khí của chàng trai trẻ này mạnh bao nhiêu!
Thời gian dần trôi qua, hơi thở của Bộ Bình cũng ngày càng nặng nề, ông ta vẫn luôn nhìn đối thủ trước mắt. Lúc đầu, ông ta không cảm nhận được chút khí thế nào từ trên người Trương Thác, nhưng bây giờ đã cảm nhận được rõ ràng rồi. Rõ ràng người nọ không làm gì mà chỉ đứng trước mặt mình, từ một con cừu, dân dần trở thành một con sư tử! Giống như một con mãnh thú sẽ nhào vào mình bất cứ lúc nào.
Trương Thác hơi nâng tay, chỉ một động tác nhỏ như thế đã khiến Bộ Bình cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Đồng tử Bộ Bình co rút lại, vì ông ta phát hiện một chuyện cực kỳ đáng sợ, chẳng trách khi nãy học trò của mình bị người này chèn ép bằng khí thế tới không thể động đậy. Lúc đó Bộ Bình còn đang nghi ngờ sao một người còn trẻ lại có khí thế khủng bố như vậy, nhưng bây giờ ông ta chắc chắn, cái chàng trai này có không phải khí thế, mà là… sát khí!
Khí thế có thể biểu hiện bằng rất nhiều cách, ánh mắt lợi hại, vóc người cao lớn, uy nghiêm có được khi ngồi ở vị trí cao một khoảng thời gian dài, loại khí thế này sẽ khiến kẻ yếu vô thức cúi đầu.
Nhưng chỉ có một cách tạo thành sát khí, đó là giết người! Cụ thể phải giết bao nhiêu người, không có một con-số xác định.
Bộ Bình nhìn đối thủ trước mặt mình, anh mới bao nhiêu tuổi? Vì sao lại có sát khí mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức ngay cả mình cũng cảm thấy áp lự!
c Bộ Bình hít thở nặng nề, lưng đổ mồ hôi, bây giờ cảm giác của ông ta giống cô gái lúc trước như đúc.
Đối diện với sát khí thật sự của Trương Thác đều cảm thấy tay chân không có sức lực, trong lòng không hề còn suy nghĩ muốn chống lại. Loại cảm giác này khiến Bộ Bình sợ hãi, hơn nữa cảm giác này còn ngày càng nặng thêm theo thời gian!
Người ngôi nhìn bên ngoài sàn đấu hoàn toàn không thể nhìn ra hai người bên trong đang so đấu thế nào.
Bộ Bình cảm thấy lúc này ngay cả hít thở cũng hơi khó khăn, cảm giác lồng ngực khó chịu ngày càng rõ ràng hơn.
Vào lúc Bộ Bình không chống đỡ được nữa, sự thay đổi kỳ lạ xảy ra.
Một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên trong lồng sắt.
“A lô? Hả? Tôi ở bên ngoài, cùng với Từ Uyển, thật mà, ừm.” Trương Thác nghe máy, trả lời nhanh chóng, sau đó vẫy tay với bên ngoài lồng sắt: “Từ Uyển, mau đến đây, chị em bảo em nghe điện thoại!”