Nhà chính nhà họ Lâm có rất nhiều phòng, có thể tùy ý chọn một phòng.
Cho tới nay, lúc ở nhà Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đều tách ra ngủ, lần trước sau khi trở vê từ đảo Qang Minh vẫn luôn có rất nhiều chuyện phiền toái quấn thân, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng không quan tâm đến vấn đề này.
Đêm nay hai người không thể tiếp tục phân giường ngủ được.
Lâm Ngữ Lam đã nghĩ rồi, một khi đêm nay mình và Trương Thác tách ra, chỉ bằng tâm tư muôn bế cháu ki của người nhà sợ là sẽ kéo mình đến phòng khách nhà họ Lâm chê trách một đêm.
Phòng hai người ở rất lớn, có một chiếc giường và một phòng tắm.
Trong phòng đốt một nén hương, máy kiểu cũ CD trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc du dương, như có như không truyền vào trong phòng.
Trương Thác đi vào phòng, khịt khit mũi, ngửi thấy làn hương kia, anh đóng cửa phòng lại, nhìn Lâm Ngữ Lam ngồi bên giường.
Dưới ngọn đèn mờ tối, gương mặt cô gái đỏ bừng như quả táo chín.
“Vợ… Trương Thác khế giọng nói.
“Em đi tắm trước.” Lâm Ngữ Lam tiện tay cầm một bộ đồ ngủ, vọt vào trong phòng tắm.
Rất nhanh đã có tiếng nước chảy vang lên.
Phòng tắm không phải kiểu khép kín toàn bộ, hoa văn trên cửa phòng tắm cho phép Trương Thác nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp như ẩn như hiện, dáng vẻ cô gãi xõa mái tóc dài đích bộ dáng in vào mắt Trương Thác, làm cho Trương Thác không tự giác liên tưởng đến cảnh tượng bên trong.
Tiếng nhạc trầm bổng du dương khiến thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Trương Thác được thả lỏng, làn hương mornh manh trong lúc bất tri bất giác khiến lỗ chân lông cả người Trương Thác giãn ra, chưa bao giờ anh có cảm giác mình được thả lỏng như hiện tại.
Trương Thác cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn về phía phòng tắm, nghe tiếng nước ào ào vang lên.
Khoảng chừng qua hơn nửa tiếng tiếng nước trong phòng tăm mới dần ngừng lại.
Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Ngữ Lam mặc một bộ đồ tắm màu hồng phấn xuất hiện trong tâm mắt Trương Thác, mái tóc của cô gái còn ướt sũng, dán chặt lên áo, trên mặt vẫn còn ít bọt nước chưa lau khô.
Giờ phút này Lâm Ngữ Lam giống như bông hoa sen vừa mới lên khỏi mặt nước, dáng vẻ có chút tinh nghịch, có chút phàm trần, mang theo một loại quyến rũ khôn tả.
Trương Thác nhìn chăm chằm gương mặt xinh đẹp ki của Lâm Ngữ Lam, ánh mắt dần trở nên mê ly.
Trương Thác từ bên giường đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Ngữ Lam, nhìn người phụ nữ trước mắt, hơi thở của anh có chút gấp gáp: “Vợ, anh…”
Trương Thác chậm rãi nâng hai lên, muốn ôm lấy eo Lâm Ngữ Lam.
Ngay khi tay Trương Thác vừa mới va chạm vào eo Lâm Ngữ Lam, lại bị Lâm Ngữ Lam gạt phắt ra.
“Mau đi tắm đi!”
Cô gái khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cảm giác ngượng ngùng kia lại càng tăng thêm sức quyến rũ nói không nên lời.
Trương Thác ngây ngô cười hì hì một tiếng, cũng ý thức được người mình hơi bẩn, hôm nay chạy đi chạy lại cả ngày, buổi chiều ở khách sạn Thái Dương Thần còn bị máu tươi bắn lên mặt, đến tân bây giờ mới chỉ rửa qua loa.
Đẩy cửa phòng tắm ra, Trương Thác lập tức chui vào, mới cởi áo đã thấy cửa phòng tắm bị Lâm Ngữ Lam đẩy ra.
Đứng ở cửa sắc mặt của Lâm Ngữ Lam ửng hồng khi nhìn thân trên cường tráng của Trương Thác: “Tắm xong thì mặc đồ vào”
Trương Thác cong môi cười.
Sau khi Trương Thác từ buồng tắm đi ra liền nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đắp chăn bông năm bất động trên giường, đèn trong phòng cũng tắt chỉ để lại một ngọn đèn ngủ chờ Trương Thác đi ra.
Trương Thác bước đến bên giường và nhẹ nhàng mở chăn bông.
“Vợà..
Dưới ánh đèn mờ ảo Lâm Ngữ Lam hai mắt khẽ nhắm lại và thở đều trên giường, Trương Thác khẽ gọi một tiếng nhưng không cô đáp lại.
“V à, em ngủ rồi sao?” Trương Thác lại gọi lần nữa rồi đưa tay ra chạm vào bờ vai ngọc ngà của Lâm Ngữ Lam và lắc nhẹ.
Lâm Ngữ Lam vẫn thở đều, hai mắt nhắm lại dường như là không nghe thấy gì.
Trương Thác định gọi lại lần nữ nhưng sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.