“Không phải đâu” Bà Eunice vội vàng lắc đầu: “Bà cố nói rằng bà rời đi để cứu gia tộc Norman, nếu không có sự hy sinh của bà thì sẽ không có gia tộc Norman, bà ấy không trách bà, bà ấy rất kính trọng bà, cho đến ngày bà ấy mất, bà ấy vẫn coi bà như thần tượng của bà ấy”
“Nó thật sự nói như vậy ư!” Chị Po lập tức lộ ra vẻ kích động.
“Đương nhiên ạ” Bà Eunice gật đầu.
“Ha ha!” Chị Po bật cười to một trận, liền vẫy tay với Trương Thác cách đó không xa: “Thác, cậu về nhà xem trước đi, hôm khác sẽ tìm cậu chơi”
“Bà sơ ơi, bà quen biết Quân vương địa ngục sao?” Bà Eunice ngạc nhiên nhìn chị Po, bà không hề biết quan hệ trong đó.
“Nói nhảm” Chị Po trợn tròn mắt “Trương Thác cũng coi như là một nửa con trai tôi, xét về bối phận, thì ngang hàng với bà cố của cháu, sau này nếu có gặp, nhớ phải biết lễ phép đấy, gia đình Norman của chúng ta không thể mất lịch sự được”
Bà Eunice sững sờ một lúc, rồi gật đầu: “Hiểu rồi ạ, hiểu rồi ạ”
Sau khi bà Eunice nói xong, bà quay sang phi công lái trực thăng và nói: “Hãy nói với Quân vương địa ngục, gia tộc Norman của chúng ta sẽ làm bạn với anh ấy trong nhiều thế hệ.”
Tất cả bụi đã lắng xuống, rất nhiều thế lực đến Đảo Quang Minh đã tỉnh táo lại sau trận động đất vừa rồi, đang chuẩn bị rời đi, họ có thể là thế lực to lớn ở những nơi khác, nhưng ở đây, họ chỉ là một đám cát rải rác, chẳng là gì hết.
Thế lực ngầm bình thường, lần này bọn họ đã thực sự nhìn ra thực lực của người luyện Khí, đồng Thời Minh Huy hiểu rõ sự nhỏ bé của chính mình.
Mà thế lực những người luyện khí kia cũng hoàn toàn hiểu rõ Đảo Quang Minh mạnh đến mức nào, ngay cả hội trưởng hội Thần Ẩn cũng bị chặt đứt tay, chạy trốn thê thảm, ngày nay tên tuổi của Trương Thác hoàn toàn lan rộng.
Câu nói ái khiến Trương Thác bị thương đã khắc ghi trong lòng mọi người, sau này gặp Trương Thác thì nhất định phải đi đường vòng, không thấy à, hội trưởng hội Thần Ẩn cũng phải ăn trái đẳng đó thôi.
Các thế lực to lớn đều rút lui.
“Thác, chúng tôi cũng đi trước đây, xem còn có người cũ nào còn sống không” Các cao thủ đi ra từ địa ngục chào hỏi Trương Thác, thấy chị Po đã tìm được người thân của mình, tuy rằng bọn họ không có biểu hiện ra điều gì nhưng trong đấy lòng bọn họ vẫn cảm thấy ngưỡng mộ.
Bị nhốt trong cạm bẫy địa ngục bao nhiêu năm như vậy mà vẫn được gặp lại con cháu, đối với bọn họ mà nói, có thứ tình cảm gì đó rất khó để mà diễn tả được.
“Các vị tiền bối đi thong thả” Trương Thác Đồng đang bị quấn toàn băng gạc ôm quyền với mọi người: “Thông tin liên lạc của tôi sẽ không thay đổi, nếu cần thì cứ liên hệ với tôi”
“Ha ha, yên tâm đi, đợi ông đây quay về một chuyến, thì sẽ gặp cậu ngay, thằng nhóc cậu luôn khoe khoang với tôi về việc vợ cậu xinh đẹp như thế nào, tôi phải tận mắt chứng kiến xem có đúng như vậy không” Người đàn ông thấp bé bật cười to.
“Chắc chắn là thật” Trương Thác võ vỗ lồng ngực đảm bảo.
“Được rồi, đi thôi” Đám người đàn ông thấp bé không nói nhiều lời dư thừa nữa, bây giờ bọn họ rất vội.
Đám người Cửu Mệnh cũng lặng lẽ rời đi giữa đám người.
“Mọi người, xin hãy dừng bước” Có người đứng chắn trước mặt đám người Cửu Mệnh: “Đại nhân của chúng tôi, muốn gặp mặt mọi người.”
Đám người Cửu Mệnh lập tức sững sờ.
Người đã chặn họ nói thêm một câu: “Đại nhân của Đảo.
Quang Minh”
Sắc mặt đám người Cửu Mệnh căng thẳng, bọn họ hiểu rõ biểu hiện của mình trong bữa tiệc hôm nay, chủ động hô lên ba chữ đảo Hắc Ám, bây giờ bị Đảo Quang Minh chặn lại, e rằng bọn họ sẽ gặp rắc rối.