Lý Thanh nói xong đã lập tức đi gọi điện thoại, chưa đầy một phút sau, điện thoại của Trương Thác đã nhận được một danh sách, trên danh sách này đều là tên mấy công ty đang nợ đất của tập đoàn Nhất Lâm.
Trương Thác gật đầu nói với Lâm Ngữ Lam: anh sẽ đi giải quyết những chuyện này trước, buổi tối em muốn ăn gì thì nói cho anh biết, lúc về anh sẽ đi mua cho em. “
“Vâng” Lâm Ngữ Lam mỉm cười rời đi, cô và Lý Thanh cùng nhau đi vào Tập đoàn Nhất Lâm.
Đợi đến khi Lâm Ngữ Lam rời đi, Trương Thác trực tiếp gửi hai danh sách trên điện thoại cho Bạch Trình và Bạch Bào Nhân, gửi xong danh sách anh cũng không nhắn thêm một câu dư thừa nào nữa.
Chỉ vài phút sau, Trương Thác đã nhận được tin nhắn của Bạch Trình.
Tin nhắn mà Bạch Trình trả lời lại chính là vị trí hiện tại của đám người tổng giám đốc Ngô.
Trương Thác nhìn thoáng qua đã thấy rằng tất cả bọn họ đều đang ở cùng với nhau, hơn nữa bọn họ còn rất rảnh rỗi mà chạy đến sân trượt tuyết chơi.
Trương Thác cũng không sốt ruột, trong đầu anh âm thầm tìm kiếm vị trí của sân trượt tuyết Ngân Châu, sau đó chậm rãi đi về phía đó.
Trương Thác để ý từ sau khi anh vận khí, chuyện anh có thể tự mình làm được đó là anh không cần mượn sự trợ giúp của các thế lực bên ngoài nữa, ví dụ như lần này anh cần đi đến sân trượt tuyết cách nơi đây hơn hai mươi km nhưng mà anh không hề nghĩ đến việc bắt xe hay là lái xe qua chỗ đó mà anh chỉ cần vận khí đi qua đó thôi. Nhờ nó mà đoạn đường đi qua đó lại rất nhẹ nhàng giống như anh chỉ muốn đi qua đó dạo chơi vậy.
Khoảng cách hơn hai mươi km, nếu như là người bình thường tự đi thì chắc cũng phải đi hơn nửa ngày, nhưng sức mạnh đôi bàn chân của Trương Thác lại vượt xa người bình thường, cho dù anh không cố ý chạy đến đó thì anh cũng chỉ cần tốn ba tiếng hồ là tới nơi rồi.
Lúc anh tới sân trượt tuyết đã là buổi trưa.
Trương Thác lại nhìn điện thoại di động, Bạch Trình cứ mười lăm phút một lần lại gửi lại vị trí mới nhất của đám người tổng giám đốc Ngô cho anh.
Nhà hàng Thanh Thủy là nhà hàng lớn nhất trong sân trượt tuyết này.
Tất cả các danh lam thắng cảnh đều có một đặc điểm chung đó là giá cả đều rất đắt.
Nhà hàng Thanh Thủy được trang trí theo phong cách sang trọng, lại nằm trong khu thắng cảnh này, nên dù chỉ là một bát cơm trắng bình thường bên trong nhà hàng này thôi cũng sẽ được bán với giá hơn bốn trăm năm mươi nghìn đồng một bát. Vậy nên chắc chắn người bình thường sẽ không tới nơi này tiêu tiền, mà có thể ở chỗ này đặt một phòng bao ăn một bữa no thì lại càng hiếm.
Ngay lúc này, đám người tổng giám đốc Ngô đang ngồi trong một phòng bao vừa ăn uống vừa nói chuyện rất vui vẻ.
“Tổng giám đốc Ngô à, có vẻ như bây giờ tập đoàn Nhất Lâm đang rất lo lắng!”
Đám người tổng giám đốc Ngô ngồi trong phòng bao lớn tiếng cười to không ngừng.
“Đúng vậy, hôm qua tập đoàn Nhất Lâm sai người tới cửa công ty mười mấy lần, xem dáng vẻ của bọn họ đều đang lo lắng đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu, nó làm tôi cảm thấy rất vui vẻ: “Nhất định là Tập đoàn Nhất Lâm rất lo lắng rồi vì bản thỏa thuận đấu giá lần này quy định trong vòng ba ngày nhất định phải giao đất cho người mua, nếu không thì mỗi ngày phải bồi thường cho người mua một phần trăm của giá bán để làm phí bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng. Lần này đấu giá với mức giá là mười lăm nghìn tỷ mà mỗi ngày bọn họ lại cần trả lại cho bên mua một phần trăm! Chúng ta chỉ cần kéo dài một tuần thôi thì tập đoàn Nhất Lâm có mà khóc thét luôn! Mà chúng ta thì sao, cho dù chúng ta kéo dài đến một tháng trời thì tiền bồi thường cũng không bao nhiêu, cho nên tập đoàn Nhất Lâm có thể chơi lại chúng ta nổi sao?”
“Cũng không cần kéo dài đến một tuần lâu như vậy đâu, chỉ cần ba ngày thôi! Chỉ cần kéo dài nhiều nhất là đến ngày thứ ba thì tập đoàn Nhất Lâm cũng đã khóc lóc cầu xin chúng †a rồi” Tổng giám đốc Ngô cười nói: “Trong mấy ngày này các vị hãy khóa máy điện thoại lại, hôm nay chúng ta ăn uống vui chơi thỏa thích tại đây rồi ai thích chơi gì thì tự chơi đi, ba ngày sau chúng ta lại cùng nhau đi xem thái độ của tập đoàn Nhất Lâm”
“Được, chúng tôi đều nghe theo tổng giám đốc Ngô hết!”
“Nghe theo tổng giám đốc Ngô!”