Trương Thác nhìn ra ngoài cửa xe, nếu không phải bất đắc dĩ, anh thật sự không muốn làm lớn chuyện, dù sao làm lớn chuyện đối với Nhất Lâm không có lợi, nhưng nếu Lý gia thôn hiện tại mang thái độ này anh cũng chỉ có thể sử dụng một ít biện pháp mạnh.
Một khi Trương Thác quyết định sử dụng biện pháp mạnh, mấy cái vấn đề hiện tại này sẽ không còn là vấn đề nữa.
Tân Như lắc lắc đầu: “Việc này ầm ï rất lớn, anh phải xử lý tốt mới được”
“Tôi hiểu, à đúng rồi” Trương Thác đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Làm sao vậy?” Tân Như hơi nghi hoặc.
“Ngữ Lam cô ấy đã nói gì với cô?” Trương Thác hỏi.
Hôm qua Tân Như còn hỏi anh có phải cãi nhau với Lâm Ngữ Lam hay không, lúc ấy anh trả lời không có, nhưng về đến nhà liền phát hiện ngay cả khóa cửa cũng thay đổi rồi.
Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt Tân Như liền tỏ ra mất tự nhiên: “Không…không có…”
“Không có?” Trương Thác nhìn Tân Như, vẻ mặt mất tự nhiên của đối phương không qua được mắt anh.
“Là không có thật, vợ anh có cái gì để nói với tôi chứ” Tân Như đảo mắt: “Công ty tôi còn có việc, thả anh ở chỗ nào?”
“Vậy thì ở ngã tư phía trước đi” Trương Thác giơ tay chỉ.
Tân Như gật đầu, tới ngã tư liền dừng xe lại.
Sau khi Trương Thác tạm biệt Tân Như liền đi bệnh viện trước, xem đám nhân viên bị thương của Nhất Lâm, đại đa số đều khá tốt, chỉ có một người bị gãy tay, sau khi hỏi mới biết được là bị người của Lý gia thôn cầm gậy đánh.
Trương Thác động viên những nhân viên bị thương, lại mua chút thực phẩm dinh dưỡng, sau đó anh trở lại Nhất Lâm, những thôn dân của Lý gia thôn vốn dĩ tụ tập ở trước cửa Nhất Lâm, thấy Nhất Lâm không có ai đi làm liền rời đi.
Nhưng Trương Thác vẫn quan sát thấy, có mấy người vẫn luôn nhìn về phía Nhất Lâm, có lẽ là giám thị.
Trương Thác cũng không quan tâm, bước vào Nhất Lâm, đi đến phòng bảo vệ xem camera giám sát mấy ngày gần đây.
Ngày đó đánh người, Trương Thác nhìn thấy, người Lý gia thôn ước chừng có hơn một trăm người vây quanh ở cửa, một số người đi nhặt gạch đá linh tinh gì đó ném vào trong Nhất Lâm, một tên bảo vệ đứng ra, bị người ta đánh cho một quyền ngay tại chỗ, sau đó lại bị một gậy đánh vào tay, cũng chính là cái người gãy tay vừa nãy Trương Thác gặp ở bệnh viện.
Trong camera giám sát, tuy rằng Trương Thác không nghe thấy âm thanh gì, nhưng có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của đám thôn dân Lý gia thôn, hầu như là không nói ra lời hay gì.
Trương Thác tắt camera giám sát đi, thở sâu, nếu người Lý gia thôn không muốn giải quyết êm đẹp chuyện này, anh cũng không cần thiết phải chịu đựng tức giận nữa, có một số người, không đánh cho họ phục thì họ vĩnh viễn sẽ cho rằng thế giới này là do họ định đoạt.
Sau khi Trương Thác rời khỏi Nhất Lâm, trước tiên liền liên hệ với Bạch Trình, bảo Bạch Trình tra hành tung của Lâm Ngữ Lam một chút, anh phải làm rõ Lâm Ngữ Lam đi đâu, Trương Thác luôn cảm thấy, lần này Lâm Ngữ Lam rời đi có chút không thích hợp, lại bảo Bạch Trình gọi đám người ở lân cận Châu Xuyên tập hợp lại.
Lần này Lý gia thôn muốn làm lớn chuyện như vậy, trực tiếp giết khẳng định là không được, không nói đến ảnh hưởng công chúng như thế nào, thôn này gây chuyện, thế nhưng lại kinh động đến đám cao tầng của Đại Nam, ngoài thế lực sau lưng này còn cần phải cân nhắc, nhưng đánh một chút là vẫn có thể làm được, cảnh sát không cho bang Lam Diệp quản chuyện này, vậy thì giao cho Địa Ngục Hành Giả quản đi!
Trương Thác làm như vậy cũng là muốn thị uy với đám người cao tầng ở Đại Nam, cho bọn họ gõ chuông báo động một chút.
Bạch Trình tỏ vẻ đã hiểu.
Trò chuyện giữa Trương Thác và Bạch Trình còn chưa có kết thúc, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, có người gọi điện thoại tới.