Chiếc áo lót ren màu đen, tôn lên vóc dáng của Mễ Lan một cách hoàn hảo, đường cong quyến rũ hình chữ S, làn da trắng và mềm mại.
Trương Thác ngồi bên cạnh Mễ Lan, dù có có ý tránh đi chăng nữa thì cũng không tránh được cảnh tượng mê hồn này.
“Muốn nhìn thì cứ thoải mái mà nhìn, anh không phải là chưa từng nhìn thấy, đừng nói anh là nhắm mắt khâu vét thương cho tôi đấy.” Mễ Lan liếc mắt một cái.
Mễ Lan vừa nói lời này, trong đầu Trương Thác theo bản năng liền xuất hiện cảnh tượng mà Mễ Lan nói.
Từ góc độ của một bác sĩ lúc đó, Trương Thác cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau đó nhắc tới chuyện này, anh cảm thấy có chút xấu hỗ.
Trương Thác nhìn con đường trước mặt, nói: “Tôi đã đặt vé trở về Ngân Châu, nên sẽ không nói cho cha nuôi, cô thay tôi nói cho ông ây biệt.”
Đôi tay cầm vô lăng của Mễ Lan theo bản năng tăng tốc độ, hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể: “Hôm nay anh đi luôn à? Không đi tìm cha uống hai ly sao?”
Trương Thác cười nhẹ lắc đầu nói: “Không, cha nuôi của tôi gần đây cũng bận, Ngữ Lam đã về rồi, tôi cũng nên về sớm, còn nói sẽ đào tạo thủ pháp châm cứu cho các bác sĩ đó, thừa dịp thời gian này nhanh chóng náo loạn.”
“Được thôi.” Trong ánh mắt Mễ Lan có chút thất vọng, cô ấy gật đầu: “Trở về đi, hai ngày này tôi cũng muốn trở về nước pháp, cô bé Lê Khả đó về trước rồi, haizz, người mà, cả ngày đều phiền phức nhiều như vậy.”
“Đây mới gọi là cuộc sống, cô đỗ xe ở phía trước đi, một mình tôi đến sân bay là được.”
“Tôi tiễn anh.” Mễ Lan tăng ga và lái xe đến sân bay.
Trong bãi đậu xe của sân bay, Mễ Lan lại mặc chiếc váy trên xe, tóc có chút rối tung, mang theo cảm giác cuồng dã.
Khi hai người xuống xe, vừa lúc đi ngang qua hai người thanh niên, nhìn Trương Thác và Mễ Lan bằng ánh mắt kỳ quái.
Chiếc váy của Mễ Lan còn chưa chỉnh xong, mái tóc còn rối tung khiến người thanh niên đó giơ ngón tay cái lên với Trương Thác.
Một người lái xe như Mễ Lan, làm sao không hiểu trong đầu đối phương đang nghĩ gì, miệng khẽ hừ một tiếng khuôn mặt có chút đỏ bừng.
Trương Thác xấu hổ cười cười, anh không nhận ra nên không đuổi kịp để nói, vừa rồi anh thật sự không hè làm gì.
Để tránh có những hiểu lầm tương tự, Mễ Lan chỉnh lại quần áo và đầu tóc, sau đó cùng Trương Thác đi về phía cuối sân bay.
Đứng ở cổng của sân bay, cơn gió nhẹ ập đến, thổi bay chiếc váy của Mễ Lan.
“Được rồi, lần này rời đi, không biết lúc nào có thể gặp lại, anh đừng quên tôi đấy!” Mễ Lan đứng trước mặt Trương Thác, chỉnh cà vạt cho Trương Thác, lập tức cảm thấy mình làm điều này có vẻ như hơi quá thân mật, vội vàng rút tay lại.
Trương Thác cười nhẹ: “Yên tâm đi, trí nhớ của tôi rất tốt, những lời đã nói sẽ không bao giờ quên.”
“Thế ư?” Trong mắt Mễ Lan mang theo chút u oán, lại mang theo vài phần không cam lòng nhìn về phía Trương Thác: “Vậy mười năm trước, chuyện anh hứa với tôi, còn có thể làm được không?”
“Ạc…” Trương Thác sắc mặt có chút ngại ngùng, sờ sờ đầu mũi, không nói năng gì.
Mười năm trước, Mễ Lan từng nói, lớn lên muốn gả cho.
anh ấy, khi đó hai người đều không hiểu chuyện, Trương Thác cũng coi như một trò đùa, nên đã đồng ý.
Nhìn bộ dáng khó xử của Trương Thác, Mễ Lan cười nhạo: “Được rồi, không trêu anh nữa, đi thôi, dù sao lần gặp nhau này, cũng sẽ không giống mười năm trước không liên lạc lại được, lại đây, ôm một cái nào?”
Mễ Lan mở rộng hai tay ra, khóe miệng cô gái khẽ cười, gió thổi nhẹ mái tóc, trong nụ cười, mang theo vài phần thê lương.
Người tìm kiếm mười năm ở trước mắt, nhưng vĩnh viễn không thể nào thuộc về chính mình.