Người phụ nữ lấy một quyển công pháp cổ võ ra và đưa cho Chu Lộc Lam.
Chu Lộc Lam vừa nhìn thấy đối phương không có linh thạch, liền tỏ vẻ rất bất mãn, nhưng cũng không tiện nói thêm gì, khi gã vươn tay cầm lấy quyển công pháp này, thì đột nhiên há to miệng, đôi mắt sững sờ nhìn về phía trước mặt.
Một giây sau, cơn bão màu xanh bên cạnh Chu Lộc Lam quét qua, và chính cả Chu Lộc Lam cũng tức giận gầm lên: “Đồ đê tiện, chết đi!”
Mọi người nhìn thấy lúc này sau lưng của Chu Lộc Lam có một con dao găm ngắn đang cắm vào và người cầm con dao.
Năm đó chính là người phụ nữ tóc ngắn ngay từ đầu đã chủ động đưa linh thạch cho Chu Lộc Lam để cầu xin lòng thương xót.
Trong cơn bão màu xanh, người phụ nữ cầm dao găm bay như diều bị đứt dây, rơi xuống đất, máu từ miệng trào ra.
Con dao găm cắm vào giữa lưng Chu Lộc Lam cũng vào lúc này bật ra khỏi cơ thể của Chu Lộc Lam.
Ánh mắt Lâm Ngữ Lam đông cứng lại, cuối cùng cô cũng đã nhớ ra tại sao trông người phụ nữ tóc ngắn này lại quen thuộc đến thế, cô ta là nữ cảnh sát, một nữ cảnh sát của Châu Xuyên, không ít vụ án của Trương Thác đều là do nữ cảnh sát này xử lý! Tên là Hàn Như Ôn!
Tại hiện trường, không ai có thể ngờ được rằng người phụ nữ đầu tiên cầu xin tha thứ vậy mà lại đột ngột tấn công Chu Lộc Lam, mọi người đều có thể cảm nhận được thực lực của người phụ nữ này không hề mạnh, đừng nói đến việc so với đám người của Chu Lộc Lam, chỉ cần đặt vào trong những người của thế lực ngầm bình thường, thì cũng chỉ là một sự †ồn tại tụt lại phía sau.
Điểm này, ngay cả bản thân của Chu Lộc Lam cũng không hề ngờ tới, gã quá mạnh mẽ, cũng quá kiêu ngạo, kiêu ngạo.
đến mức căn bản sẽ không bao giờ nghĩ rằng những con giun dế của các thế lực ngầm lại dám làm ra tay với mình, bằng không, chỉ dựa vào khí bên ngoài cơ thể của hắn, con dao găm trong tay Hàn Như Ôn cũng không thể làm Chu Lộc Lam bị thương một chút xíu nào.
Hàn Như Ôn khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, cô chỉ là một võ giả thể tầm thường đến nỗi không thể tầm thường hơn được nữa, chẳng qua chỉ là tố chất cơ thể mạnh hơn người bình thường một chút, dưới cơn chấn động này của Chu Lộc Lam, đã bị nội thương nghiêm trọng.
Lau vết máu trào ra nơi khóe miệng, Hàn Như Ôn nhìn Chu Lộc Lam với ánh mắt tràn đầy sát ý, gào khan lên một tiếng không cam lòng: “Tôi muốn anh phải chôn chung với người đàn ông của tôi!”
Hàn Như Ôn mạnh mẽ giật phăng chiếc áo khoác đen trên người của mình ra.
Khoảnh khắc Hàn Như Ôn cởi áo khoác ra, tất cả những người có mặt ở đó bao gồm cả Bạch Giang Nam sắc mặt đều đông cứng lại, bọn họ rất rõ ràng nhìn thấy trên người Hàn Như Ôn những kíp nổ được quấn hết vòng này lại tới vòng khác, lúc này Hàn Như Ôn đang ở bên trong bụng núi, chỉ cần những kíp nổ này được kích nổ, chắc chắn sẽ khiến cho cả ngọn núi †o này sụp đổ trong phút chốc và tất cả mọi người đều sẽ bị chôn vùi trong bụng núi.
Ngọn núi cao bao nhiêu, thân núi to lớn như thế nào, mọi người có mặt đều biết rõ mười mươi, một khi ngọn núi sụp đổ, e rằng ngay cả Bạch Giang Nam cũng không dám nói rằng mình chắc chắn sẽ có thể sống sót thoát ra ngoài.
Thanh trường kiếm màu xanh mà Chu Lộc Lam ban nãy giơ lên, giờ đã đứng yên trong không khí, gã sợ hãi rồi.
Ở cấp độ sinh mệnh của mình, Chu Lộc Lam cho rằng bản thân gã cao cấp hơn nhiều so với đám giun dế ngay cả khí còn chưa nắm vững này.
Hàn Như Ôn đặt tay lên chỗ kích nổ của kíp nổ, trên mặt nở ra một nụ cười đau khổ nhưng nhiều trong đó hơn lại là sự giải thoát, cô lẩm nhẩm trong miệng: “Em đến với anh đây, hy vọng anh đi chậm một chút, có thể đến đợi em trên đường đến Hoàng Tuyềt “Chị dâu, đừng có bốc đồng!” Vào thời khắc mấu chốt, Hải Thần thét lên một tiếng, lao thẳng về phía Hàn Như Ôn.
Chị dâu?
Câu nói của Hải Thần khiến đám người của Bạch Trình đồng loạt sững sờ, nhóm người của Bạch Trình đều không hề quen biết Hàn Như Ôn, nhưng Hải Thần thì đã gặp Hàn Như Ôn được một lần, khi đó ở trên biển Trương Thác đã ra mặt và nói giúp cho Lưỡi Đao.
Hải Thần cấp tốc lao về phía Hàn Như Ôn, Chu Lộc Lam căn bản là không hề ngăn cản anh ta, may mắn thay là khoảng cách đó không xa, trước khi Hàn Như Ôn rút kíp nổ ra, Hải Thần đã nắm lấy cánh tay của Hàn Như Ôn lại và gọi lớn: “Chị dâu, chị đừng có bốc đồng!”