Triệu Chính Khải và Bạch Phi Vân đứng chờ ở cửa.
Triệu Chính Khải chau mày, sau khi biết Trương Thác ở bệnh viện này, anh ta lập tức cho người phong tỏa khu vực xung quanh, để phòng ngừa người của Phản Tổ Minh có cơ hội thừa nước đục thả câu, có thể nói, cho dù Dương Đức Phi có lại đây muốn ra tay với Trương Thác, Triệu Chính Khải cũng có thể cho người kéo dài thời gian, nhưng Triệu Chính Khải có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ là, người ra tay khiến cho.
Trương Thác trọng thương, lại là một người bình thường!
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau của Triệu Chính Khải.
Triệu Chính Khải quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy được đội trưởng Vi của đội tuần tra đang vội vã chạy tới.
“Đội trưởng Vi, anh có chuyện gì gấp à?” Triệu Chính Khải liếc đội trưởng Vi một cái.
Mỗi lần trước khi Cửu Cục hành động đều sẽ liên lạc với các đội tuần tra của địa phương, đồng thời cũng sẽ tiếp nhận quyền chỉ huy trong một thời gian ngắn, mặc dù đội trưởng Vi không biết được thân phận cụ thể của người đàn ông đứng trước mặt anh ta là gì, nhưng anh ta có thể rút ra được một số phán đoán trong quá trình tiếp xúc, đây chính là một người, đừng nói là bản thân anh ta, ngay cả ba tâng cấp trên của anh †a cũng không chọc nổi nữa.
Đội trưởng Vi nuốt nuốt nước bọt, không nói gì.
Triệu Chính Khải lại mở miệng: “Để tôi đoán xem, có phải là vừa có người gọi cho ông đúng không? Người đó muốn gì?
Muốn chúng tôi bỏ qua cho anh ta, không tiếp tục truy cứu trách nhiệm nữa? Hay là sao đây?”
Đội trưởng Vi cười xấu hổ một tiếng: “Sếp, chuyện này…”
“Khoan đã” Triệu Chính Khải đưa tay cản anh ta lại, sau đó mở hé cửa phòng cấp cứu ra một tí, nhìn đội trưởng Vĩ nói: “Trước khi anh nói, anh có muốn nhìn thử xem người nằm bên trong là ai không? Dạo này ở Châu Xuyên xảy ra khá nhiều chuyện, tôi nghĩ chắc là anh cũng biết người này là ai chứ hả?”
Đội trưởng Vĩ đi tới trước cửa, dựa vào khe hở nhỏ được mở ra mà nhìn vào bên trong, lúc anh ta nhìn thấy rõ được người nằm bên trong là ai thì anh ta đứng không vững được rồi, suýt chút nữa là quỳ đập đầu gối xuống dưới trước cửa phòng cấp cứu rồi.
Cho dù đội trưởng Vi không biết cấp trên chỉ đạo trực tiếp của mình là ai thì cũng sẽ không thể không biết Trương Thác.
Hành động nhỏ vừa rồi của đội trưởng Vi đương nhiên không thể nào qua mắt Triệu Chính Khải được.
Triệu Chính Khải hầm hừ nói: “Bây giờ anh còn định giải thích gì nữa không?”
Đầu của đội trưởng Vi lập tức lắc lia lịa như trống bỏi.
“Chuyện này tôi giao cho anh xử lý đó” Giọng Triệu Chính Khải trầm xuống nói: “Tôi nghĩ chắc anh nên biết cần phải làm gì”
“Tôi biết, tôi biết” Đội trưởng Vi liên tục gật gật đầu: “Sếp, tôi đi giải quyết ngay bây giờ đây”
Đội trưởng Vĩ nói xong thì nhanh chóng rời đi, anh ta đi nhanh cứ như có ma đuổi vậy, trong lòng anh ta hiện hận chết người phụ nữ trung niên họ Chu kia, con trai của bà ta lại dám ra tay với một vị sếp lớn như vậy, chỉ sợ trên đời này sẽ không có ai có thể bảo vệ được bà ta nữa.
Người phụ nữ trung niên họ Chu kia hiện vẫn còn đang đứng chờ ở trong phòng dành cho khách trong bệnh viện, bà †a thấy đội trưởng Vi vội vã đi ra từ trong thang máy thì vội vàng chạy tới, hỏi: “Ông Chu, sao rồi hả, con trai tôi sẽ không bị làm sao đấy chứ?”
“Không bị làm sao hả?” Đội trưởng Vi cười lạnh một tiếng: “Gặp chuyện lớn rồi đấy chứ”
Người phụ nữ trung niên họ Chu nhìn thấy bộ dạng này của đội trưởng Vi thì tâm trạng bà ta liền chìm xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn.