Sương mù dày đặc bao phủ biển cả trải dài vô tận, một hòn đảo yên tĩnh ẩn mình trong màn sương.
Trên hòn đảo bất kể là ngày hay đêm đều bị bao trùm bởi một bầu không khí âm u đáng sợ.
Đã tròn hai tháng kể từ khi đợt huấn luyện bắt đầu.
Ngoại trừ cuộc chiến tàn sát khốc liệt diễn ra trong nửa tháng đầu ra thì trong khoảng thời gian sau đó, những trận tranh đoạt dần trở nên ít đi. Mỗi người đều sống trong im lặng trên hòn đảo này. Ở đây mọi người dần trở nên tê liệt và thờ ơ với mọi thứ xung quanh mình, thậm chí họ còn không nghĩ tới việc nên làm gì vào ngày mai, chỉ ngóng nhìn hòn đảo ngập tràn sương mù bằng đôi mắt đã không còn bất cứ ánh sáng rực rỡ nào nữa.
Việc mài mòn ý chí của con người còn kinh khủng và tàn nhãn hơn cả so với việc giày vò thân xác. Ở đây chỉ có thể phán đoán thời gian dựa theo quy luật mọc và lặn của mặt trời, một vài người lúc mới đầu còn mong chờ ngày huấn luyện kết thúc, nhưng có một số người thậm chí sẽ nảy sinh ảo giác rằng họ thật sự đang sống trong một không gian tĩnh lặng chết chóc dưới áp lực tinh thần khổng lồ.
Hàn Như Ôn đã tận mắt trông thấy nửa đêm có một người tự trói hai tảng đá vào đôi chân trần của mình rồi nhảy xuống biển sâu.
Bầu trời đêm đen kịt và cảm giác cô đơn sẽ khiến người ta nảy sinh ý nghĩ tự sát, còn chưa kể đến hòn đảo này đã mất đi tính người.
Ở đây hầu hết mọi người ngoài việc nói chuyện với chính mình, thì hoàn toàn không hề trò chuyện với ai khác.
Hai tháng sống trên đảo, râu đã mọc đầy trên khuôn mặt của Trương Thác, anh vò mái tóc đã dính bết vào nhau từ lâu, ngồi trên một hòn đá để mặc cho gió biển thổi rồi khế thở dài: “Có vẻ như đã đến lúc tiếp tục vòng thứ ba rồi, nếu chống đỡ được ba loại áp lực tinh thần đè nặng thì mấy người mới như các bạn cũng có thể tốt nghiệp được rồi”.
Vâng trăng sáng nhô lên khỏi mặt biển.
Vào sáng sớm, hơn chục chiếc trực thăng xoay tròn trên không của hòn đảo, tất cả mọi người trên đảo đều nghe thấy tiếng phành phạch được tạo ra từ cánh quạt.
So với việc trực thăng xuất hiện lần đầu tiên, người tham gia huấn luyện trên đảo tỏ ra vô cùng thờ ơ.
Sau khi trải qua mấy lần tiếp tế vật tư, mọi người đã hiểu rõ những vật tư được ném xuống đều là đao kiếm cùng với mấy thứ gia vị có thể kích dẫn ma quỷ trong lòng mỗi người.
Còn về phần đồ ăn thức uống lại hoàn toàn không có bao nhiêu cả.
Về thức ăn, những người có thể sống đến bây giờ đều có cách của riêng họ.
Nước ư? Dùng nước tiểu và sương sớm, những người đã sống trên đảo hai tháng nay đã quá quen thuộc với những điều này từ lâu, bất kể là nam hay nữ.
Nếu bạn muốn sống trên hòn đảo này, bạn phải vứt bỏ tôn nghiêm của mình.
Sự xuất hiện của hơn một chục chiếc trực thăng cũng không gây ra bao nhiêu náo loạn, người có thực lực giống như Đường Dực nhìn chằm chăm về hướng bay của một chiếc trực thăng, trong số vật tư được ném xuống dưới nhất định có phần của cậu ta.
Tuy nhiên lần này trực thăng không bay rải rác quanh hòn đảo như lúc trước mà tập trung sát gần nhau. Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy một sợi dây trượt được ném ra khỏi cabin, tiếp theo đó hàng loạt bóng người theo dây trượt xuống.
Mà sau lưng của những người đó đều đeo ba lô trong suốt, người trên hòn đảo đều có thể nhìn thấy rõ trong những chiếc ba lô kia đựng nước sạch, đồ ăn còn có gà nướng và đùi cừu.
Khi đám người đã không còn sức sống từ lâu trên đảo nhìn thấy những thứ này, trong thoáng chốc con ngươi của họ gần như sáng ngời rạng rỡ.
Giống như người đã cảm thấy tuyệt vọng trong bóng tối thì đột nhiên thấy được ánh sáng.
Trực thăng đổ bộ xuống rất nhiều người, ít nhất có mấy trăm người, sau khi tất cả mọi người đều đã hạ cánh an toàn và tập kết lại một điểm, những chiếc trực thăng này lại cất cánh một lần nữa bay rải rác khắp hòn đảo, cùng lúc đó tiếng loa phóng thanh trên mỗi cabin vang lên, làm mọi người trên đảo đều có thể nghe thấy rõ.
“Trao đổi vật tư bắt đầu, tất cả những người cần vật tư đều đến tập hợp ở trung tâm hòn đảo và hoàn thành các nhiệm vụ tương ứng, thì có thể trao đổi những đồ vật mà mình muốn. Trong quá trình trao đổi vật tư không được ra tay với nhân viên công tác.”
“Trao đổi vật tư bắt đầu…”