Thật xin loi, con người tôi từ trước đến nay van luôn ăn nói thang thản như vậy” Kim Hãm nở nụ cười với Trâu Long, sau đó vay vay tay với Điền Nhị Điền Nhị tiến hành thay đổi hình ảnh tren màn chiếu Lúc này không còn cỏ bóng người cũng không còn biểu tượng gi nữa, mà là lân lượt những hình ảnh về cảnh tượng tan hoang, trong hình ảnh khói thuốc súng tràn ngập, hồ sâu rải đây trên mặt đất, có lửa lớn đang chảy, trên mặt đất đây những cảnh tay cảng chân bị cat cụt, vũ khi hạng nặng nảm rải rác khắp nơi, thậm chí còn có.
hai chiếc xe tăng bị nổ đến mức môi nơi một mảnh Kim Hâm mớ miệng: “Đây là khu vực vũ trang tư nhân của Tam Giác Vàng, trong căn cứ có khoảng bổn trăm tên lính đánh thuê vũ khí sân sàng, tất cá đều là những kẻ giết người không chớp mat, bên trong căn cứ có hai chiếc xe tăng vũ trang có thể đợi lệnh phân công bất cứ lúc nào, kết quả trong vòng một tiếng rưỡi, bị một người san bang, người đã san bang khu vực vũ trang tư nhân này chính là người mà các ông vừa mới nhìn thầy, bây giờ, cảc ong con muôn nghi ngở cau nói không muôn thương vong vô nghĩa của tôi sao?
Trong gian phòng họp, tất cả mọi người đều há to miệng, nhin cảnh tượng trên màn hình Chuyện này..” Trâu Long giật giật miệng, cuối cùng cũng không hé răng nổi nữa Những chuyên mà Kim Hâm vừa nói đã vượt quả tâm.
hiểu biết của ông ta, đây không phải người mà một nhân Viên cảnh sát bình thường có thể xử lý được nữa rồi, quả thật, đối mặt với nhân vật khủng bố như vậy, tinh anh bình thường cũng hoàn toàn không phải đối thủ của người ta, đây là tôi phạm chiến tranh chuyen nghiệp rồi!
Giờ phút này bọ não của Hàn Văn Tĩnh đã hoàn toàn chết máy, cô ta nghe thầy rất rõ những lời Kim Hãm vừa nói, bản thân minh trừ gian diệt ác nhiêu năm như vậy cũng đã từng gặp không ít kẻ hung tàn liếm máu trên lưỡi dao, nhưng những người này mà so sánh với những gì Kim Hâm vừa nói, hoàn toàn chí là trò trẻ con!
Hơn nữa, tuy Hàn Văn Tĩnh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô gái kia, nhưng trong lòng cö ta đã chac chân trăm phân trăm, có gái kia chính là Thứ Phong, người hôm nay đã đến quản bar Dạ Sac giúp minh giải quyết chuyện phiên phức, thuộc hạ của Trương Thá!
c Trong hội nghị, Kim Hảm lại thông báo rất nhiêu nội dung cần chú ý với những người đang ngồi, nhưng Hàn Văn Tĩnh chang thể nghe lọt tai bất kỳ một câu nào nữa, trong đâu có ta chỉ nghĩ về một vân đề, rốt cuộc thì Trương Thác là ai?
Hội nghị giải tán, Hàn Văn Tĩnh có chút thân thờ mất hôn bước ra khỏi phòng họp, đi ra khỏi Cục Cảnh sát Hội nghị này diên ra trong thời gian rất dài, mặt trời đã ngả về phía tây, chân trời đã rực lên lửa đỏ.
Hàn Văn Tính ra khỏi cửa lớn Cục Cảnh sát, nhìn thấy một cái bóng thật dài kéo đến tận chân mình, cô ta nhìn lại theo cải bóng, thấy được chủ nhân của cải bóng, là Trương Thác!
“Ra rồi đấy à? Đi nào, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Trương Thác đút hai tay vào túi, cười nói với Hàn Văn Tĩnh.
Hàn Văn Tĩnh vừa nhìn thấy Trương Thác, trong đầu nháy mat xuất hiện lời nói vừa nãy của Kim Ham, một người, một tiếng rưỡi đồng hồ, phả hủy một khu vực vũ trang, người kia lại còn là thuộc hạ của Trương Thác!
Sắc mặt Hàn Văn Tĩnh có chút mất tự nhiên, cỏ đi đến trước mặt Trương Thác, im lặng mấy giây, mở miệng nói “Tôi có chuyện muốn hỏi anh “Sao hả, mở cuộc họp khẩn cấp, là có người thông bảo.
cho các cô những tin tức liên quan đến Thứ Phong đúng không?ˆ Trương Thác mỉm cười, trong câu hỏi có một loại cảm giác không cần đoán cũng biết Hàn Văn Tĩnh theo bản năng hỏi lại: “Làm sao anh biết được?’ “Thứ Phong đã từng chấp hành không ít nhiệm vụ, cũng coi như lộ mặt khá nhiều, hôm nay ra tay, nhất định sẽ bị phát hiện, người của Lợi Nhân tuyệt đổi sẽ không làm ngơ mặc kệ, lần này có mấy đội trưởng đến đây?” Biểu cảm trên mặt Trương Thác không cỏ chút gợn sóng nào, tất cả đều nàm trong lòng bàn tay.
“Anh biết Thứ Phong ra tay sẽ bị phát hiện?” Hàn Văn Tĩnh không trả lời câu hỏi của Trương Thác, hỏi ngược lại một câu.
“Nhất định sẽ bị phát hiện chứ, cô chưa từng tiếp xúc với khía cạnh này không hiểu được sức ảnh hưởng của Thứ Phong trên tầm quốc tế đâu, cô ta vân luôn là mục tiêu được Lợi Nhân tập trung tìm kiếm đấy: Trương Thác giơ hai tay, nói như chuyện đương nhiên.
Hàn Văn Tĩnh mở to hai mát nhìn Trương Thác: ‘Hôm nay anh côn bảo có ta đến…”
‘Dù sao tôi cũng không thể nhìn có lâm vào nguy hiểm được: Trương Thác cười lộ răng, chủ động vươn tay kéo cánh tay Hàn Văn Tĩnh: ‘Bất kể nói thế nào, cö cũng là người đàn bà của tôi, từ nay về sau, không ai có thể bát nạt cô được.”
“Thôi đi!” Hàn Văn Tĩnh cố găng hất bàn tay Trương Thác ra: Bà đây hôm nay nói rõ ràng cho anh biết, anh có vợ rồi, bà đây chảng muốn lân lộn vào những chuyện nhà kia của anh, tối hôm đó cũng là do bà đây uống quả nhiều, hai chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gi: anh đừng động một tý lại nói bã đáy là người đân bà của anh, có bản lĩnh anh ly hôn với họ Lâm kia trước đi, rồi hãy dõng dạc nói ra những lời này!
‘Ấy… Trên mặt Trương Thác xuất hiện vẻ lúng túng, không biết nên nói tiếp như thể nào Nếu nói đánh nhau, giết người, phá húy, nhịp tim Trương Thác văn đập rất vững vàng, mát cũng không chớp thêm cái nào, nhưng về khia cạnh tình cảm nam nữ này, thật sự anh thiếu kinh nghiệm, tất cả những người phụ nữ trước đây từng va chạm, đều chí là xã giao mà thôi.
Nhưng bây giờ, tâm lý của Trương Thác đối với tình cảm đã thay đổi tử lâu “Được rồi, đừng đứng ngẩn ra đó, không phải nói mời bà đây đi ăn cơm sao? Đi đâu ãn?’ Hàn Văn Tĩnh tỏ ra mất kiên nhân, “Tôi đã đặt trước một quán lẩu nhỏ rồi, xem bình luận trên mạng cũng được lắm.”
“Vậy thì đi thôi, đi lấy xe” Hàn Văn Tĩnh đẩy Trương Thác một cái “Ờ; Trương Thác gật gặt đầu, xoay người chạy di lái xe Nhìn bóng lưng Trương Thác, vẻ mặt không kiên nhân của Hàn Văn Tĩnh dân dần biến mất, giữa hai lõng mày ngược lại còn hiện lên nét cười hạnh phúc, cô ta không.
thể phủ nhận, vừa nãy khi Trương Thác nói ra câu cô là người đàn bà của tôi, trải tim cô ta đã đập nhanh hơn.
Trong quá trình ăn cơm, Hàn Văn Tĩnh không tiếp tục hỏi Trương Thác về những chú đề thân phận linh tinh nữa, tất cả mọi thứ đều có vẻ rất bình thường.
Khi Trương Thác về đến nhà đã là gần chín giờ tối, anh phát hiện ra Lâm Ngữ Lam còn chưa quay về, đánh tay lái quay ngược lại Tập đoàn Lâm Thị, cả tòa nhà cao tầng đều tối om, mọi người đều đã tan làm từ lâu rồi Vẻ mặt Trương Thác vô cùng nghĩ ngờ, gọi điện thoại cho Lâm Ngữ Lam, lại thấy đổi phương đã tát điện thoại “Chuyện gì thế này?” Trương Thác đứng dưới tầng một đợi một lát, đang định gọi điện thoại cho Milan chợt nghe thấy từ trên tầng vang lên một âm thanh vô cùng yếu ớt, âm thanh này cực kỳ nhỏ, cũng may là Trương Thác, nếu là người khác, hoàn toàn không thể nghe thấy được.
“Tren tầng có người sao?” Ánh mắt Trương Thác tập trung lại, nhìn thoảng qua xung quanh Cửa chính tòa nhà đã khóa lại, có điều lại không làm khó được Trương Thác, tìm một góc chết, Trương Thác nhảy lên một cái, đạp lên mặt tầng, tung người lên, bám vào bệ cứa số ở tầng hai, cánh tay lại dùng sức, toàn than đã len đến cửa sổ tầng hai, một loạt những động tác này của anh lưu loát như nước chảy mây trôi, cho dù là diên viên treo trên dây cũng không làm được như vậy.
Trương Thác dùng tay đẩy nhẹ, cửa sổ mở ra “Quả nhiên” Khỏe miệng Trương Thác lộ ra một nụ cười, trong mùa hè nóng nực này, có rất ít người đóng cửa sổ phòng.
Từ trước cửa sổ, anh nhẹ nhàng nhảy vào bên trong, vào trong tòa nhà rồi, Trương Thác có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng từ trên tầng truyền xuống, từ kinh nghiệm trước đây Trương Thác cũng không lựa chọn đi thang máy, mà thông qua thang bộ đi lên tầng ta đây.