Thân ảnh khổng lồ lao về hướng tên thủ lĩnh áo đen chính là một con sói màu xanh, thân dài hai mét, răng nanh trong miệng dài cả ra ngoài, đôi mắt màu xanh lục này xâm nhập đặc biệt trong bóng tối!
Toàn thân con sói khổng lồ này là màu xanh đen, tứ chỉ khỏe mạnh, hiển nhiên là một loại biến dị cường đại nào đó.
“Bây Yêu Lang!” Một tên áo đen khác đang chặn đường lui của Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên sợ hãi hét lên một tiếng, sắc mặt trở lên đặc biệt khó coi.
“Vương Đan Thiên, coi như anh may mắn, chúng ta đi!” Tên thủ lĩnh áo đen thoát khỏi sự bổ nhào của con sói quái dị, căn bản không một chút do dự, sau khi để lại một câu tàn ác liền nhanh chóng rời đi.
Vương Đan Thiên lúc này cũng hét lên: “Ức Thùy, chạy mau! Đây là bầy Yêu Lang!”
“Hứ!”
Từng đợt tiếng sói tru vang lên.
“Cái này… cái này… nhiều như vậy?”
Sắc mặt Toàn Cảnh Thiên trắng bệch, môi run run.
Trong bóng tối cách đó không xa, lần lượt từng đôi mắt xanh lục xẹt qua trong bóng tối, nhìn vào đó có không dưới trăm con sói quỷ dị dài hai mét.
“Nhìn dáng vẻ thì xem ra dù có biến dị thì đặc trưng của bầy sói vẫn không thay đổi.” Trương Thác tản ra linh khí vừa mới ngưng tụ trong tay, nếu không cần động thủ thì anh nhất định không động thủ.
“Anh, chạy mau!” Toàn Cảnh Thiên hét lên, ba chân bốn cảng chạy mất.
Trương Thác cũng không do dự, nhanh chóng rời đi, ba người đều không quan tâm mục đích lúc này là đi đâu, †ùy tiện chạy về một hướng, bắt đầu chạy như điên.
“Húi”
Hàng trăm con sói cùng hú lên một tiếng rồi điên cuồng lao về phía ba người họ, chúng vừa ra ngoài săn mồi, thấy con mồi chạy thoát, lẽ nào lại không đuổi theo.
Ba người chạy loạn xạ hơn nửa canh giờ thì dân dần không còn thấy bóng dáng bầy sói phía sau.
“Mệt! Mệt chết tôi rồi!” Toàn Cảnh Thiên thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất, không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Vương Đan Thiên cũng trong bộ dạng sức cùng lực kiệt, nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Trương Thác nhìn đồng bằng mênh mông vô tận phía xa, anh phát hiện thế giới Thần Ẩn này, hình như có chút thú vị, thể thí nghiệm của Phản Tổ Minh lại đang hoành hành ở đây, không chỉ là thế lực của bảy đại lục tranh giành lẫn nhau, yêu thú cũng có một phần thế lực không nhỏ, hơn nữa Ma Vương trong lời nói của Vương Đan Thiên phải là một thể thí nghiệm có trí thông minh hoặc là một sinh hóa nhân tương tự như một Báo Săn đã đạt đến cảnh giới Ngưng Khí.
Thảo nào Áo Tang lại cho mình đến thế giới Thần Ẩn này làm quen trước, trong này phức tạp hơn ở bên ngoài Hội Thần Ẩn.
Ba người nghỉ một lát, Vương Đan Thiên phân biệt phương hướng, rồi đưa hai người Trương Thác tiếp tục lên đường.
Lần này, Vương Đan Thiên không đi đường lớn, ông ta nói với Trương Thác bầy sói quỷ dị kia nhất định có trí tuệ, bọn chúng sẽ tiến hành săn bắt trên đường lớn.
Vừa mới chạy điên cuồng hơn nửa canh giờ khiến ba người họ cách đích đến càng ngày càng xa, khi đi về phía đích đến, tốc độ chậm lại rất nhiều, đề phòng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trong thế giới Thần Ẩn này, địa hình rất đặc biệt, đi qua một đồng bằng có thể nhìn thấy núi cao chót vót, đỉnh núi nhô lên kéo dài thành từng mảng.
Trên đường đi, ba người cũng không ít lần gặp phải yêu thú, may mà yêu thú ở đây thực lực không mạnh, Vương Đan Thiên đều có thể giải quyết được.
“Vương sư huynh, những người vừa nấy có phải cũng ở châu lục lớn phương Đông không?” Trương Thác giả bộ vô ý hỏi.
“Ừ” Vương Đan Thiên gật đầu: “Thành chủ Đông Phương hiện tại vốn cũng là cùng một trường phái với chúng ta, nhưng bảy năm trước, con trưởng của thành chủ Đông Phương đột ngột qua đời, kể từ ngày đó thành chủ Đông Phương hoàn toàn tách biệt với chúng †a, ông ấy đã đưa theo những người đứng đầu trong tộc Đắc Tảm Nhật Bản, còn có những tu sĩ của Hàn Quốc, cùng chúng ta chia thành hai phái.
“Thành chủ Đông Phương? Là họ Đông Phương sao?” Trương Thác nghỉ hoặc hỏi.
“Đúng, thành chủ Đông Phương là người phát ngôn của gia tộc Đông Phương từ bên ngoài tới đây.”
Trương Thác nhíu mày: “Theo tôi biết gia tộc Đông Phương và bộ tộc Đắc Tảm bên ngoài không phải thuộc hai phái khác nhau sao? Tại sao ở đây lại liên hợp với nhau?”
Vương Đan Thiên lắc đầu: “Việc này †ôi cũng không rõ, có rất nhiều thứ tôi chưa từng tiếp xúc, Ức Thùy huynh đệ, cậu cũng đừng hỏi nhiều như vậy, đây đều là chuyện ở trên, kỳ thực hiện tại đối với tôi mà nói, có thể sống tốt là đã không tệ rồi, mà cậu và vị Toàn huynh đệ này vừa mới bước chân vào thế giới Thần Ẩn, không nhất thiết phải tham gia vào vòng xoáy này, Ức Thùy huynh đệ, chúng ta đến rồi.”
Ngay khi Vương Đan Thiên đặt chân lên đỉnh núi, từ xa nhìn thấy một tòa thành tràn đây phong cách Đông Hòa cổ xưa hiện ra dưới chân núi.
Xung quanh tòa thành, có những bức tường thành cao lớn, lúc này trời tối, cổng thành đóng chặt, có thể nhìn thấy có binh lính mặc áo giáp đeo dao ngang hông đứng trên tường thành.
“Đây là giấc mộng trở về Đại Đường sao.” Trương Thác không khỏi cảm thán một tiếng, ngoại trừ trong phim thì lúc nào mới có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Khắp bốn phương của Đông Hòa cổ đại là nơi mà rất nhiều nam nhi hướng tới, mũ giáp bạc, áo giáp vàng, vừa nhìn đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Ức Thùy huynh đệ, xuống núi này sẽ tới nơi, hai người cũng nghỉ ngơi chút đi” Vương Đan Thiên ngại ngùng cười nhìn Trương Thác: “Các người vừa tới ngày đầu tiên đã phải trải qua việc như vậy, thật là làm khó hai người rồi.”
“Haha.” Trương Thác vẫy vẫy tay không để ý: “Trải qua sớm cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng đều phải đối mặt.”
“Ức Thùy huynh đệ, cậu có suy nghĩ như vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.” Vương Đan Thiên nói xong liền dẫn đầu di tiếp.
Trương Thác tiến lên một bước, phát hiện Toàn Cảnh Thiên vẫn còn đứng đó, quay đầu lại nhìn, liền thấy †rước ngực Toàn Cảnh Thiên có ánh sáng, trên khuôn mặt mập mạp tràn đầy lo lắng, cầm điện thoại di động trên tay, ngón tay không ngừng ấn xuống.
“Làm gì vậy?” Trương Thác bước tới che ánh sáng phát ra từ điện thoại trong tay Toàn Cảnh Thiên: “Nếu bị người khác phát hiện, không cần biết có phải người ở đây không, e rằng sẽ lấy cái này làm lý do để trị cậu, tìm một chỗ chôn điện thoại đi.”
“Anh, nơi này không có tín hiệu!”
Trên mặt Toàn Cảnh Thiên lộ vẻ lo lắng: “Tôi vẫn đang đợi vào tài khoản công cộng uy tín của Một Cốc Trà Bát Bảo để xem hình minh họa các nhân vật trong tiểu thuyết anh ta đăng lên!”
“Xem cái em gái nhà cậu đấy!”
Trương Thác võ vào gáy Toàn Cảnh Thiên: “Đợi sau khi chúng ta ra khỏi thế giới Thần Ẩn này, tôi sẽ đưa cậu đi tìm anh ta, cậu có thể gặp mặt mà hỏi!”
Toàn Cảnh Thiên võ tay: “Cái này là tốt nhất! Anh ta cập nhật chậm như vậy, tôi gặp anh ta, trước tiên phải đánh cho anh ta một trận.”
“Được rồi, không được cầm điện thoại ra nữa, đừng để người khác kiếm cớ gì.” Trương Thác nhắc nhở rồi đi theo Vương Đan Thiên.
Ba người họ rất nhanh liền xuống núi, đi về phía tòa thành dưới chân núi.
Ở lưng chừng núi Trương Thác đã nhìn xuống đại khái vẻ ngoài của nội thành Đông Phương này, hoàn toàn giống với tòa thành Đông Hòa trong thời cổ đại, ít nhà cao tầng, đa số là nhà bình thường, càng gần trung tâm tòa thành thì các tòa nhà càng nhiều, màu sắc cũng đa dạng chứng minh sự phong phú mí lệ trong cách trang trí của nó.
Thành Đông Phương này rất lớn, Trương Thác nhìn mãi vẫn chưa thấy vị trí trung tâm thành.
Đợi xuống núi, đến gần thành, nhìn hai bức tường thành cao hai mươi mét Trương Thác có một loại cảm giác áp bức tạt vào mặt, bức tường thành cao lớn dường như có thể ngăn cản tất cả mọi thứ trước mặt.
Đi đến dưới tường thành, Trương Thác nhìn những vết xước sắc nhọn do móng vuốt và vũ khí tạo nên, trên mặt vân còn lưu lại những vết máu lẫn với gạch đá của tường thành từ thuở sơ khai.
“Vương sư huynh, cổng thành đã khóa, chúng ta có thể vào được không?”
Trên mặt Vương Đan Thiên lộ ra vẻ xấu hổ: “Cái đó…Ức Thùy huynh đệ, là thế này, chúng ta không ở trong nội thành, chúng ta là…”
Vương Đan Thiên nói đến đây cười ngượng ngùng rồi dừng lại ở một góc chết dưới tường thành và cúi xuống gỡ bỏ một vài viên gạch ở chân tường thành, lộ ra một lỗ hổng trên tường.
Vương Đan Thiên ngượng ngùng cười với Trương Thác: “Ức Thùy huynh đệ, chúng ta tạm thời sống ở dưới thành Đông Phương này, điều kiện có chút sơ sài, haha.”
Trương Thác quan sát Vương Đan Thiên chui vào lỗ trên tường một cách thành thạo, từ đó có thể thấy tình hình hiện tại của Vương Đan Thiên bọn họ như thế nào, cùng là người châu lục lớn phương Đông vậy mà lúc này thậm chí không thể vào thành.
Trương Thác chuẩn bị cúi xuống chui vào lỗ hổng trên tường thì bị người ởỞ sau kéo ra.
“Anh, để tôi chui trước, để tôi làm mẫu một chút.” Toàn Cảnh Thiên hưng phấn chạy đến lỗ hổng trên tường: “Tôi nói cho anh biết, cái loại lỗ chó này, trước kia tôi cũng từng chui qua rồi, lỗ chó ở tường nhà Ngọc Hà là do tôi đào.”
Toàn Cảnh Thiên vừa nói vừa văn cái mông mập mạp rồi chui vào lỗ hổng trên tường.
Đợi sau khi Trương Thác vào rồi mới phát hiện không gian bên trong lỗ hổng này rất lớn, Vương Đan Thiên đã đứng đợi ở bên trong, sau khi Toàn Cảnh Thiên và Trương Thác đi vào, Vương Đan Thiên đã khéo léo khôi phục bức tường lại như ban đầu.
Dưới lỗ hổng của bức tường là một lối đi kéo dài Toàn Cảnh Thiên nhìn nó như một chuyên gia rồi nói: “Tôi nói, cái lỗ chó này không phải là đào sao, căn bản không lãnh hội được tỉnh hoa của lỗ chó, mục đích đào lỗ chó để làm gì? Đó là để nhìn trộm…không phải, là để lẻn vào! Cái lỗ chó này của chú to như vậy đến nỗi người giẫãm ở trên mặt cũng có thể nghe được!
Trương Thác liếc nhìn Toàn Cảnh Thiên một cái: “Thì ra cậu cũng khá là có kinh nghiệm đấy nhỉ?”
“Tất nhiên rồi!” Toàn Cảnh Thiên tự đắc ưỡn ngực: “Nếu mà nói đến khoan những lỗ hổng đó, tôi mà đứng thứ hai, thì trong thôn chúng tôi không ai dám nhận thứ nhất! Hiện tại cái lỗ hổng này, vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải tạo. Ví dụ, góc của lối đi này có thể được làm lớn hơn, mặc dù sẽ có cảm giác hơi dốc, nhưng mà…”
Trong khi Toàn Cảnh Thiên vẫn đang nói về vấn đề đó, thì Trương Thác đã sải bước đi về phía trước rồi.
“Này anh, anh nghe tôi nói đã, tôi rất là chuyên nghiệp đó!”
Toàn Cảnh Thiên liền sải bước nhanh chóng đi theo.
“Ức Thùy, anh đừng chán ghét nơi này thô sơ, ở đây có thể nói là an toàn hơn thành Đông Phương đấy” Vương Đan Thiên đi phía trước dẫn đường, nói với Trương Thác.
Đường hầm này tối và chật chội, mặc dù cho phép người đi thẳng đứng nhưng không gian không rộng lắm và chiều dài cũng có hạn, Trương Thác đi theo sau Vương Đan Thiên, đi được vài phút thì phát hiện phía trước đã bị bịt kín và có không có cách nào để đi.
Vương Đan Thiên đứng ở cuối lối đi, sau đó gõ nhẹ vài lần vào bức tường đá ở bên trái của ông ta. Với tần suất là ba dài và một ngắn. Sau đó, ông ta đợi năm giây, rồi lại gõ ba ngắn và một dài, sau năm giây nữa, Vương Đan Thiên nhanh chóng đập vào bức tường.