Khâu Phong hít một hơi sâu, sau đó liền ngồi phịch xuống đất.
Mọi người đều đang nhìn Khâu Phong, bảy quả bom ở trên người ông ta lúc ban đầu đều không còn phát ra âm thanh nữa, trong đó có một quả bom vừa mất âm thanh lại vừa dừng cả đồng hồ đếm ngược, điều này cho thấy quả bom vừa bị cắt đứt ngòi nổ chính là quả này, đây cũng chính là quả bom có đường nổ chủ đạo.
“Ai? Ai là người đã phá bom?” Tiết Ngạn Quân đang đưa mắt dáo dác bốn phía để tìm kiếm, ông ta xém chút là bị dọa cho hồn phách lên mây rồi.
“Sao rồi, không thể phá bom được ư?” Phía sau lưng Khâu Phong truyền đến giọng nói của Trương Thác, anh nhìn thấy trên người của Khâu Phong có đến mấy mươi sợi dây điện chẳng chịt thì liền đưa tay ra năm lấy một sợi.
“Cậu muốn làm gì?” Tiết Ngạn Quân vừa nhìn thấy, thì liền lập tức la lớn, khuôn mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch. Tình huống như vừa rồi đã đủ khiến ông ta sợ chết khiếp rồi, bây giờ lại lặp lại tình huống ấy một lần nữa thì ai mà chịu đựng nổi chứ?
“Thì phá bom chứ còn làm gì nữa!” Trương Thác nhìn một cách khinh bỉ, trong lúc nói thì tay cũng đồng thời giật đứt một sợi dây dẫn.
Động tác này của Trương Thác đã làm cho hầu hết mọi người ở đó đều tâm trí rối bời hỗn loạn, trái tim thì đập loạn xạ không ngừng, những người vừa mới hé mắt ra xem, thì giờ trong lòng lại tiếp tục lo sợ như lúc nãy, thế là liền nhắm mắt lại một lần nữa.
Khâu Phong thì thậm chí còn la hét, khuôn mặt vô cùng hốt hoảng và sợ sệt.
Lại mấy giây nữa trôi qua, vẫn y như cũ, không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà vẫn còn sáu quả bom đang đếm nhịp “tích tích”, một quả bom vừa được gỡ, thì tính cho đến thời điểm hiện tại là chỉ có năm quả bom vẫn đang đếm ngược trong tổng số bảy qua bom.
Khi tiếng la của Khâu Phong dừng lại, tất cả mọi người đều mở mắt ra, và khi họ nhìn thấy chỉ có năm quả bom hẹn giờ là vẫn đang đếm ngược thì tất thảy đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Cậu, cậu thực sự biết phá bom sao?” Tiết Ngạn Quân đưa mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thác.
“Việc này khó thế à?” Trương Thác vừa nói vừa nhìn với vẻ khinh bỉ, sau đó lại cầm lấy một sợi dây dẫn khác, rồi dùng lực kéo thật mạnh.
Lần này, mặc dù mọi người vẫn còn rất hãi hùng khiếp vía, nhưng đã không còn nhắm mắt lại nữa mà thay vào đó là nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ hẹn giờ nổ bom ở bên cạnh.
Khi họ nhìn thấy sợi dây dẫn ở trên tay Trương Thác đã bị giật đứt, và lại có thêm một bộ chiếc đồng hồ hẹn giờ được tất đi, thì ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên đến mức mồm chữ a mắt chữ o.
Mặc dù họ đều không hiểu gì về bom hẹn giờ cả, nhưng ít nhiều gì cũng đã từng nhìn thấy nó trên tivi rồi. Lúc mà các chuyên gia gỡ bom mìn đối mặt với bom hẹn giờ, tất cả chuyên gia đều có vẻ như đang liện với một kẻ thù vô cùng đáng gờm và nguy hiểm. Thế nhưng người này bây giờ lại dường như là đang chơi đùa với bom hẹn giờ vậy, chỉ cần dùng một tay nhẹ nhàng giật đứt dây dẫn là một quả bom hẹn giờ liền bị phá gỡ xong, thật sự rất đơn giản.
Liệu bom có thể sẽ bị phá hủy chỉ bằng một cách đơn giản như thế không?
Mọi người đều đang chăm chú quan sát từng hành động của Trương Thác, ai nấy cũng đều có chung một cảm nhận, chẳng lẽ những gì họ nhìn thấy trên màn ảnh nhỏ đều là giả dối sao?
Nhìn thấy Trương Thác có thể tháo gỡ được ba quả bom một cách rất dễ dàng, khuôn mặt của hai người Tiết Ngạn Quân và Khâu Phong đều ngập tràn phấn khởi.
Cơ thể của Khâu Phong vẫn còn đang run rẩy, chỉ có điều lần này không phải là vì sợ hãi, mà là run rẩy vì phấn khích.
Khi những kẻ bắt cóc đó cài chỗ bom này lên người ông, làm cho Khâu Phong gần như là đã hoàn toàn tuyệt vọng. Ông †a chỉ vừa mới kịp nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của mình ở ngay trước mắt, số tiền lấy được từ nhà họ Lâm, ông ta còn chưa kịp đi tận hưởng thì ông ta làm sao có thể cam tâm tình nguyện đón nhận cái chết chứ. Bây giờ, nhìn thấy có người có thể cứu được mình thì ông ta làm sao mà không thể không phấn khích được chứ?
Đụng đến việc liên quan trực tiếp đến tính mạng của bản thân, ngay cả Khâu Phong, mấy tiếng trước còn buông lời hung hãn đối với Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, bây giờ thì lại thay đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng khách sáo.
“Cậu Trương, đã làm phiền anh rồi!” Khâu Phong nhanh chóng niềm nở bày tỏ ý xin lỗi đối với Trương Thác.
“Không có gì, chẳng qua chỉ là tiện tay kéo đứt một vài sợi dây mà thôi, không hề phiên hà gì cả” Trương Thác không hề để tâm, liên tục xua xua tay, trong lúc nói, anh lại giật đứt hai sợi dây dẫn khác, trong nháy mắt, bảy quả bom hẹn giờ đang đếm ngược chỉ còn lại hai quả là vãn đang hoạt động.
Một loại cảnh tượng như này giúp cho mọi người có mặt ở hiện trường đã có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt của Tiết Ngạn Quân cuối cùng cũng đã có thể nở một nụ cười.