Sau khi người phụ nữ sững sờ hai giây, đột nhiên nở một nụ cười xinh đẹp: “Được thôi, chỉ cần anh giao truyền thừa cho tôi. Đừng nói là một đêm, bao nhiêu đêm cũng được, anh gọi thì tôi đến”
“Được!” Hai mắt Dương Quốc Hưng nóng hừng hực: “Đây là cô nói đó!”
“Đương nhiên” Người phụ nữ tóc vàng gật đầu, nhìn chằm chằm vào Dương Quốc Hưng: “Bây giờ, có phải anh nên đi lấy truyền thừa rồi không?”
“Anh ta không có cơ hội đó!” Giọng nói Trương Thác vang lên từ lối vào của tháp truyền thừa, trên tay anh cầm thanh thần kiếm màu tím, trong mắt tràn đầy sát khí.
Người phụ nữ tóc vàng thay đổi sắc mặt, lao về phía Trương Thác, đồng thời hét lớn: “Tôi sẽ ngăn cản anh ta, anh đi lấy truyền thừa maul”
“Cô?” Trong mắt Trương Thác lộ ra vẻ khinh thường, sau đó dùng kiếm chém ra.
Thần quang màu tím quét qua, người phụ nữ tóc vàng chỉ chống đỡ một lát cũng đã rất khó khăn. Thần quang màu tím này có chiều hướng chém ngang lưng người phụ nữ tóc vàng và Dương Quốc Hưng.
Nhát kiếm này, Trương Thác mượn lực của Đoạn Kiếm chém ra. Dựa vào hai người này, tuyệt đối không thể cản được anh. Mục tiêu của anh là phải giết chết Dương Quốc Hưng.
“Trương Thác, dừng tay!” Kim quang lóe lên, hoàn toàn đánh tan thân quang màu tím mà Trương Thác đã chém ra, bóng dáng Sài Vạn Hoành xuất hiện giữa Trương Thác và người phụ nữ tóc vàng.
Trương Thác cau mày, trong mắt hiện lên một tia bực bội: “Thế nào? Ông muốn ngăn cản tôi?”
Sài Vạn Hoành khẽ lắc đầu: “Trương Thác, trước tiên cậu đừng vội, chúng ta sẽ từ từ giải quyết chuyện của Dương Quốc Hưng, nhưng người này, tuyệt đối không được giết!”
Ánh mắt Trương Thác rét lạnh: “Nếu như tôi muốn giết thì sao?”
“Không thể giết” Sài Vạn Hoành vẫn là câu nói đó: “Tôi sẽ cho cậu một lời hích thỏa đáng về chuyện của vợ cậu, nhưng Dương Quốc Hưng không thể chết”
“Vậy thì tôi sẽ…” Trong tay Trương Thác, Thần Kiếm màu tím ngưng tụ lại một lần nữa. Trên đỉnh đầu anh xuất hiện một đóa sen tím, phát ra ánh sáng huyền ảo. Ánh mắt chứa đầy sát ý của Trương Thác chuyển về phía Sài Vạn Hoành, trầm giọng nói: “Giết luôn cả ông là được!”
Trương Thác vừa dứt lời, hoa sen màu tím trên đỉnh đầu anh nhanh chóng xoay tròn, phát ra vô số khí mang màu tím, tạo thành một tấm màn khí trước mặt Trương Thác. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy được, trong màn khí này, có lẫn một vết đỏ tươi. Phần con ngươi và tròng trắng của Trương Thác, cũng tràn ngập màu sắc như vậy.
Sài Vạn Hoành gần như lập tức nhận ra sự bất thường của Trương Thác. Cơ thể ông ta run lên, hét lớn: “Không đúng!
Trương Thác! Kiểm soát cảm xúc của cậu!”
“Giết!” Trương Thác hét lớn một tiếng, vung kiếm lên một lần nữa. Lần này, mang theo kiếm quang ngập trời. Sự sắc bén lộ ra trên kiếm quang, khiến Sài Vạn Hoành có cảm giác không lạnh mà run. Ông ta chắc chắn, mình không thể ngăn được những kiếm quang này!
Nhờ thanh Đoạn Kiếm, uy lực trong chiêu thức của Trương Thác đã được tăng thêm nhiều lần!
Sài Vạn Hoành quay đầu lại nhìn Dương Quốc Hưng vẫn còn đang đứng đó, hét lên một tiếng: “Không muốn chết thì chạy nhanh!”
Người phụ nữ tóc vàng cũng cùng lúc hét lên: “Dương Quốc Hưng, đoạt lấy truyền thừa, nhanh!”
Dương Quốc Hưng nuốt mạnh một ngụm nước bọt, vô thức nghe theo lời của người phụ nữ tóc vàng, tung người nhảy lên, nắm lấy vỏ kiếm đang treo lơ lửng trên không.
Thần quang màu tím phủ khắp trời.
Sài Vạn Hoành hít một hơi thật sâu, tất cả các biểu tượng mặt trời trên áo choàng ông ta đều ánh lên tia sáng chói mắt.
Một màn khí màu vàng tỏa ra từ người Sài Vạn Hoành, ngăn cản thần quang ngập trời mà Trương Thác chém ra.