Trước kiếm ảnh khổng lồ này, Trương Thác chỉ giống như một con bọ nhỏ bé, không thể làm được gì.
Kiếm ảnh rời đi đã khiến Áo Tang nhìn thấy cơ hội. Nhất thời, vô số bổng ảnh ngưng tụ lại một lần nữa, tất cả đều lao về phía Dương Quốc Hưng đang lơ lửng trên đỉnh tháp truyền thừa.
Dương Đức Phi quỳ trên mặt đất tung người nhảy lên, thủ trước mặt Dương Quốc Hưng: “Nếu muốn làm chủ nhân Tây Hạ của tôi bị thương, thì phải bước qua xác tôi trước đãt”
Ngay lúc này, xưng hô của Dương Đức Phi với Dương Quốc Hưng đã hoàn toàn thay đổi.
Bổng ảnh đầy trời lao vút về phía Dương Quốc Hưng, nhưng toàn bộ đều bị Dương Đức Phi ngăn lại.
“Ngăn anh ta lại, nhanh!” Triệu Chính Khải hét lên, anh ta không thể ngồi nhìn Trương Thác xảy ra chuyện.
“Ngăn cản người của Cửu Cục và Hội Thần Ẩn lại” Xương Rồng cũng đồng thời ra lệnh.
Hai bên lại chiến đấu với nhau một lần nữa. Trong lúc nhất thời, rất khó để phân thắng bại, chứ đừng nói tới có người nào ngăn được Dương Quốc Hưng.
Những nơi khác không nói, nơi chiến đấu của Dương Đức Phi và Áo Tang là cấm khu đối với những người khác.
Phía sau tháp truyền thừa.
Khương Phát Thần tiến lên một bước: “Không thể đợi thêm nữa, Trương Thác không thể xảy ra chuyện, hai người giúp tôi!”
Cơ Thịnh Nhân và Bạch Phi Vân nhìn nhau, gật đầu cùng một lúc: “Được!”
Khương Phát Thần kéo miếng vải sau lưng xuống, khoảnh khắc miếng vải bị giật xuống, đó được coi là lần đầu tiên, vật sau lưng Khương Phát Thần xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó là một cột đá có bề ngoài nhìn qua rất đơn giản và bình thường. Cột đá có kích thước bằng cánh tay của một người đàn ông trưởng thành, trên đó còn chạm khắc một số hoa văn kỳ lạ.
Tay Khương Phát Thần ở bên eo loáng một cái, lòng bàn tay đã bị rạch một đường, máu tươi cũng chảy ra.
Khương Phát Thần hít một hơi thật sâu, đột nhiên dùng bàn tay dính đầy máu nắm lấy cột đá.
Bạch Phi Vân và Cơ Thịnh Nhân vào lúc này, cũng làm động tác giống như Khương Phát Thần, rạch lòng bàn tay của mình, nắm lấy cột đá.
Máu của cả ba chảy dọc trên cột đá.
Khương Phát Thần lẩm bẩm trong miệng: “Tổ tiên trên cao, con cháu nhà họ Khương bất hiếu, không ai có khả năng cầm binh. Nay Khương Phát Thần nguyện lấy máu của mình để mời tổ binh nhà họ Khương. Ông Lục có ơn có đức với nhà họ.
Khương ta, không gì có thể báo đáp. Hành động lần này chính là điều duy nhất mà nhà họ Khương có thể làm để báo đáp công ơn. Mong tổ tiên nhà họ Khương, đừng trách tội con cháu! Xin tổ khí*..”
(*vũ khí của tổ tiên) Khương Phát Thần hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, rồi đột nhiên mở hai mắt ra. Lúc này, trong mắt ông ta lộ ra kim quang, miệng hét lớn: “Địa Giang Đồ!”
Trong tay ba người, những mảnh vỡ trên cột đá bắt đầu rơi ra, cột đá cũng tự động bay lơ lửng trên đầu ba người. Từng mảnh, từng mảnh vỡ rơi ra, lộ ra nguyên hình dưới cột đá.
Đây là một cuộn tranh, hai đầu cuộn tranh được quấn bằng kim quang. Ngay thời khắc này, cuộn tranh đã được mở ra hoàn toàn.
Khoảnh khắc cuộn tranh được mở ra hoàn toàn, cơn chấn động của cung điện dưới đất lập tức dừng lại.
Tổ khí nhà họ Khương, Địa Giang Đồ!
Tương truyền, trong Phong Hà Đồ của tổ tiên nhà họ Khương, ẩn chứa tất cả núi non, sông nước của thiên hạ. Thời điểm Địa Giang Đồ được mở ra, nó có thể trấn áp được cả thế giới.
Tuy nhiên, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, không ai có thể hình dung được sức mạnh của các bậc hiền triết cổ đại. Rất nhiều ghi chép về lịch sử đã bị lịch sử xóa nhòa, dân dần trở thành thần thoại.
Có ghi chép nói rằng Lão Tử đã lưu lại năm ngàn đạo đức kinh, tây xuất hàm quan, cưỡi trâu bay về trời. Ghi chép này là thật hay giả, có ai biết được?
Tuy nhiên, bất cứ thứ gì được ghi lại và có thể truyền lại, chắc chắn không phải là không có căn cứ.