“Tôi hiểu làm vậy là rất nguy hiểm” Giờ phút này Phục Bá Trọng đã từ từ lấy lại bình tĩnh: “Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Đệ tử của tôi đã nói với tôi rằng đại nhân vẫn đang cố kiềm chế cảm xúc trong đáy lòng này của anh ấy. Hẳn khi nấy cô cũng đã phát hiện ra cảm xúc của anh ấy đã sắp kiềm chế không nổi nữa. Lúc tôi rót rượu, tôi đã cố ý rót rượu lung tung, hoàn toàn không theo quy luật, sau đó đại nhân bỗng lộ ra dáng vẻ cáu kỉnh. Tiếp theo đó, tôi điều chỉnh nhạc nhỏ lại một chút, cố ý nói ra một vài từ mãn cảm, ví dụ như…”
Nói đến đây, Phục Bá Trọng cố tình liếc mắt nhìn đám người Vị Lai.
“Không sao, cậu nói đi” Bạch Trình ý bảo Phục Bá Trọng cứ tiếp tục.
Lúc này Phục Bá Trọng mới dám nói: “Tôi lại nhắc tới đại nhân Thiết Tăng Thiên Á, đảo Ánh Sáng chìm nghỉm và một chuyện mới nhất xuất hiện ở nước ngoài, những thứ này khiến cảm xúc của đại nhân dao động, nhưng thực sự bùng nổ là cái đó”
“Là cái gì?” Tất cả mọi người đều lắng nghe. Bọn họ biết điều tiếp theo Phục Bá Trọng sẽ nói là điều gì đó mà Trương Thác giấu trong đáy lòng, hoặc có thể là ác mộng của Trương Thác.
Phục Bá Trọng căn răng nói ra hai chữ: “Thị Sau khi nghe thấy hai chữ thị tộc này phát ra, đám người Vị Lai đều sốc. Bọn họ đã được cảm nhận sâu sắc sức mạnh của thị tộc.
Sức mạnh của Tiêu Thị, Tô Thị và Chúc Thị, bọn họ đều đã được lĩnh hội. Thị tộc gây cho bọn họ sức ép cực lớn, cường ngạnh dồn Bạch Trình đến mức suýt chút nữa tẩu hoả nhập ma. Trận chiến ngày ấy với Chúc Thị, nếu không có Trương Thác xuất hiện, bên nào thắng bên nào thua thật sự khó nói trước được.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là sức mạnh của ba thị tộc kia trong tất cả các thị tộc chỉ đứng ở hàng cuối cùng, ở phía trước bọn họ còn có rất nhiều sự tồn tại hùng mạnh hơn.
Bây giờ tuy không để lộ tài năng, nhưng không ai nói trước được chính xác khi nào lại xuất hiện một thị tộc khác.
Phục Bá Trọng nói tiếp: “Khi tôi nói ra hai chữ thị tộc, phản ứng cùng lúc đó của đại nhân không phải loại cảm xúc lập tức bùng nổ. Mà hai chữ này giống như cơ quan đập nước (zkì#l#9#\%), đụng nhẹ một cái, đại nhân như là đã thay đổi cả một con người. Tình huống này của anh ấy..”
Phục Bá Trọng nói đến đây thì không nói thêm gì nữa.
“Như thế nào?” Bạch Trình lo lắng hỏi.
Phục Bá Trọng lắc đầu: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa nhìn ra được.
Muốn biết được tình huống của anh cả, chỉ sợ chỉ có ông thầy tướng số ở Cục Chín mới biết được”
Sắc mặt Bạch Trình thay đổi, quát Phục Bá Trọng: “Không nhìn ra? Sao anh lại không nhìn ra hả? Thầy tướng số và anh…”
“Được rồi, không nhìn ra chính là không nhìn ra. Cậu còn có thể bắt Phục Bá Trọng nhìn ra cái gì nữa?” Pease trừng mắt nhìn Bạch Trình, sau đó nói với Phục Bá Trọng: “Hôm nay vất vả cho cậu rồi. Ferreth đã sắp xếp hết cho cậu, rời đi ngay trong đêm nay, ở nước ngoài có một số việc cần cậu xử lý, trong thời gian ngắn không cần quay về đâu”
“Cảm ơn đại nhân Pease” Phục Bá Trọng chắp tay với Pease, sau đó thở dài với đám người Bạch Trình: “Các vị đại nhân, tôi xin phép rời đi trước”
Nói xong, Phục Bá Trọng quay đầy rời đi.
“Vì sao không cho tôi hỏi cậu ta? Rõ ràng cậu ta đã nhìn ra!” Bạch Trình khó hiểu nhìn về phía Pease.
“Cậu có hỏi nữa cậu ta cũng sẽ không nói đâu” Pease còn chưa hé răng, Liizach đã mở miệng trước: “Chúng ta đều biết không phải cậu ta không nhìn ra, mà là nhìn ra rồi cũng không dám nói. Bạch Trình, anh để tay lên ngực tự hỏi đi, với trạng thái hiện giờ của anh cả, nếu sau khi Phục Bá Trọng nói ra điều anh ta nhìn ra, anh có khả năng thả cậu ta sống sót rời khỏi không?”
Bạch Trình nghe nói như thế thì ngạc nhiên, há miệng thở dốc, lại chẳng nói gì. Đúng như lời Liizach nói, nếu hôm nay Phục Bá Trọng thực sự nói ra điều gì đó, có thể anh ta sẽ thật sự không thả Phục Bá Trọng rời đi, trái lại tình trạng hiện giờ không có lý do gì để anh ta không giết Phục Bá Trọng.
Pease nhìn về phía Vị Lai: “Vị Lai, giải thích rõ chuyện cô lừa dối mọi người đi. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy anh cả ở quán ăn đêm cô đã thấy không đúnh. Lúc nãy khi chúng ta uống rượu, cô đã cài đặt cái gì trong phòng bao? Trước mắt tình trạng thân thể anh cả vẫn luôn do cô phụ trách, trên người anh ấy xảy ra chuyện gì hẳn cô là người biết rõ nhất. Đương nhiên tình huống bây giờ của anh cả là điều cô không thể chống chế được nữa, nói ra để mọi người chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp”
Mặt Vị Lai trắng bệch, nhìn quét qua một vòng, thấy mọi người đều đang nhìn mình. Cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Ngồi xuống trước đi. Chuyện này phải bắt đầu từ mấy tháng trước”
Vị Lai ngồi xuống sô pha đầu tiên, nhìn Trương Thác vẫn đang ngủ mê mệt trên ghế sô pha, mở miệng nói: “Lúc ấy là lần đầu tiên anh cả giao linh thạch trên đảo cho tôi. Khi đó tôi cũng không biết năng lượng bên trong linh thạch rốt cuộc là cái gì, anh cả đã dùng chính bản thân mình làm vật thí nghiệm”