Trương Thác liếc nhìn Tiêu Trọng, nhàn nhạt nói: “Có một số người, không thể ngồi được ở vị trí của mình, vậy thì đi ngồi ở chỗ khác đi”
Tiêu Trọng nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Anh ta trừng mắt về phía Kha Khương Bân, mình thật sự bị hại thảm mà. Qua tối nay vị trí của mình rất có thể không thể ngồi được nữa.
Trương Thác tiến lên phía trước hai bước, vỗ vai ông cụ Trình: “Lần này, tôi lại giúp ông dạy dỗ con cháu nhà ông lần cuối cùng, nếu như còn có lần sau thì sẽ không phải là vấn đề của con cháu nhà ông nữa, mà chính là vấn đề của ông”
Ánh mắt ông cụ Trình kinh sợ nhìn Trương Thác.
Trương Thác giơ tay, búng tay trước mặt ông cụ Trình.
Cùng lúc tiếng búng tay này vang lên, một tiếng nổ lớn vâng lên từ bên ngoài.
Theo tiếng nổ lớn đó, mọi người cảm thấy dưới chân chấn động.
Một làn khỏi trắng tỏa ra khắp phòng thẩm vấn, dường như chỉ trong hai giây, đã bao trùm khắp phòng thẩm vấn, khiến mọi người không thể nhìn rõ trước mắt.
Làn khói trắng đến nhanh mà đi cũng nhanh, năm giây sau, khỏi trắng tản đi, mọi người mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.
Sau khi khói trắng tản đi, ông cụ Trình lập tức phát hiện, không thấy Trình Giai Hạ và Kha Khương Bân đâu nữa. Bao gồm cả Trịnh Sâm, cũng biến mất khỏi phòng thẩm vấn.
Sắc mặt Trương Thác thay đổi, hét lên với một cảnh sát đứng đầu cục cảnh sát Châu Xuyên: “Mau, Trịnh Sâm bỏ trốn rồi, bao gồm hai tên đồng bọn kia, cũng chạy rồi. Bắt lại”
Cảnh sát Châu Xuyên nghe thấy vậy, lập tức chạy ra ngoài phòng thẩm vấn đuổi theo.
Sắc mặt Trương Thác thay đổi, sau khi nói xong câu kia, lại nở một cụ cười, nhìn về phía đội trưởng Vu và Sở trưởng Ngô: “Hai vị, nếu như không có chứng cứ buộc tội tôi giết người, chắc là tôi có thể đi được rồi đúng không?”
Đội trưởng Vu và Sở trưởng Ngô nuốt nước bọt, chuyện lần này vốn dĩ là do bọn họ làm theo chỉ thị của Kha Khương Bân và Trình Giai Hạ, bây giờ hai người kia đã chạy rồi, tất nhiên bọn họ không thể tiếp tục ép buộc nữa.
“Được, được” Sở trưởng Ngô liên tục gật đầu.
“Cảm ơn” Trương Thác cười với hai người bọn họ, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lâm Ngữ Lam và Tân Như cũng đi theo sau Trương Thác, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, mọi người đã nhìn thấy cảnh sát Châu Xuyên vừa đuổi theo, toàn bộ đều đang vây quanh trước trụ sở chỉ nhánh quốc lộ.
“Sao vậy? Không đuổi theo, còn đứng đây làm gì?” Trương Thác hỏi.
“Anh Trương, tội phạm bỏ trốn… ngã… ngã chết rồi”
Cảnh sát đứng đầu cục cảnh sát Châu Xuyên quay người lại, giọng nói có chút lắp bắp.
“Ngã chết rồi? Vậy thật sự đáng tiếc, mặc dù là tội phạm chạy trốn, nhưng dù sao cũng là ba mạng người” Trương Thác tràn đầy tiếc nuối đầu, không thèm nhìn về phía cửa, dường như đã sớm biết rồi vậy.
Ông cụ Trình đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nghe thấy lời của mấy cảnh sát Châu Xuyên kia lại nhìn đến thái độ của Trương Thác, từ kinh nghiệm của ông ta, ông ta có thể nghĩ đến cái gì đó.
Cảnh sát Châu Xuyên quay người lại, sau khi nhìn thấy ông cụ Trình thì từ từ tránh ra để ông cụ Trình có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Bởi vì làn khói trắng vừa rồi mà ba người Trình Giai Hạ mới biến mất khỏi phòng thẩm vấn, lúc này toàn bộ đều nằm trước chỉ nhánh, vết máu loang lổ khắp nơi, trên trán bọn họ đều có một vết đá sắc nhọn, ba người bọn họ đều bị đập vào tảng đá này.