Lúc này, bầu trời mới chỉ đang bắt đâu hửng sáng, Trương Thác cảm nhận một chút, thấy nhiệt độ không khí cũng chỉ ở tầm hai mươi độ mà thôi. Bây giờ, cửa thành Đông Phương đã được mở ra, hơn hai mươi tên lính đã đứng xếp hàng ở hai bên cổng thành. Trước cửa thành, một đám người đang rộn ràng ra vào, chỉ cần nhìn một chút thôi cũng có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt ở đây.
Trương Thác thấy có người khiêng xác của yêu thú, mặt mũi tràn đầy sự hưng phấn.
Ngoài ra, cũng có những người bị thương nặng đang được hai ba người khác đỡ đi vào thành.
Còn có người từ trong thành đi ra, mang theo đủ loại trang bị, có lẽ người đó đang muốn đi săn yêu thú.
Sở Đồng Ngọc đội chiếc mũ rộng vành ở trong tay của mình lên, che khuất đi gương mặt.
Thời Minh Huy sau đó cũng đội mũ lên, rồi mới đi về phía cổng thành.
Lúc đi qua cổng, hai người đội mũ che mặt kia vậy mà lại có thể nhẹ nhõm đi vào trong thành.
Trương Thác phát hiện ra, hình như binh sĩ ở cổng thành không quan tâm tới những người ra vào thành, bọn họ giống như đang rất buồn bực, ngán ngẩm mà đứng ở chỗ đó.
Sau khi vào thành, ấn tượng đầu tiên của Trương Thác chính là, ở trên đường lớn, có những người đi lại bằng tuấn mã, cũng có những lão gia giàu có mang theo cả nha hoàn đi ở trên đường, còn có những công tử văn nhã, cầm trong tay quạt xếp, ngâm thơ đối ý với nhau.
Quán rượu có ở cả hai bên đường, tiểu nhị không ngừng gào to: “Quan nhân, tới đây chơi đi”
Ở trước lầu xanh, có những cô gái trang điểm lộng lẫy, ăn mặc yêu diễm, yểu điệu nói với người qua đường, Rốt cuộc thì cái nghề này, dù có ở thời đại nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ đều tồn tại.
Trương Thác rất hào hứng đánh giá khắp nơi một lượt.
“Con mắt thành thật một chút đi! Đừng có nhìn loạn” Thời Minh Huy khế quát một tiếng: “Nếu người ta phát hiện ra anh là người mới, tôi sẽ phải xử lý một đống phiền phức đó! Đi theo tôi”
“Trương đại ca! Đi vào thành thì phải cẩn thận một chút”
Sở Đồng Ngọc cũng nhắc nhở một tiếng.
Trương Thác gật đầu, đi theo phía sau hai người bọn họ.
Sở Đồng Ngọc và Thời Minh Huy đi thẳng tới một cái nhà kho, Sở Đồng Ngọc nói cho Trương Thác biết, cái nhà kho này là nơi cung cấp thức ăn cho bọn họ, hôm nay bọn họ đến đây là vì muốn đem lương thực của mấy ngày tiếp theo chở ra ngoài.
Ba người đi tới trước cửa nhà kho.
“Lão Tôn, mở cửa đi! Chúng tôi tới lấy hàng”
Thời Minh Huy nói xong, liền đẩy tấm cửa gỗ ở trước mặt ra. Cửa mở ra, Sở Đồng Ngọc liền hét lên một tiếng thất thanh.
Ở bên trong kho là sáu cỗ thi thể đang nằm ở trong đó, máu tươi còn đang chảy trên mặt đất, có thể thấy rằng, họ mới bị giết!
Nhìn thấy một màn này, Sở Đồng Ngọc theo bản năng lùi lại một bước.
“Sao lại thế này!”
Vẻ mặt của Thời Minh Huy giấu dưới mũ rộng vành đột nhiên thay đổi.
Thi thể nằm trong kho lúa này đúng là người mà bọn họ sắp xếp trong thành.
“Đi mau!” Thời Minh Huy lập tức quay đầu lại muốn rời khỏi.
“Đi? Có thể đi được à? Ha ha, họ Sở các người giấu giếm rất kỹ nhỉ, nếu không phải tôi phát hiện được trong lúc vô tình, đúng là không biết các người còn dám vào thành, không sợ chết ở chỗ này à?”
Một tiếng cười to vang lên sau lưng ba người.
Ngay sau đó, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng ba người, động tác mau lẹ, tạo thành thế vây quanh, hoàn toàn chặn hết đường lui của ba người.
Gương mặt một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt ba người, vóc dáng của người đàn ông này không cao, cũng chỉ tầm một mét bảy, trên má trái của người đàn ông có một vết sẹo trông cực kỳ dữ tợn.